Đoàn Hưng Quốc
Chuyến
công du của Tổng Thống Nga Vladimir Putin sang Trung Quốc vào tháng
5-2014 có thể được ví với việc Tổng Thống Hoa Kỳ Richard Nixon sang Bắc
Kinh vào năm 1972 - cả hai lần đều nhằm một mục đích tạo ra thế chân vạc
mới trên bàn cờ quốc tế. Nhưng trái với cuối thế kỷ thứ 20 khi Mỹ muốn
bắt tay với Trung Quốc để ngăn chặn sự bành trướng của Liên Xô thì nay
Nga lại tìm hậu thuẫn với Hoa Lục nhằm tranh giành với thế lực từ Tây
Phương.
Năm 1972 Hoa Kỳ bị sa lầy tại Việt Nam;
năm 2014 Nga bị cô lập vì xâm chiếm Crimea. Không rõ do sắp xếp thế nào
mà các nhà lãnh đạo của hai cường quốc này vốn đang gặp khó khăn lại
phải đến Trung Quốc để tìm thế liên minh – cho dù Hoa Lục không phải là
nước mạnh nhất, nhưng vẫn tạo cho Bắc Kinh thế thượng phong trước khi
các cuộc thương thuyết bắt đầu. Mục tiêu đầu tiên của Hoa Lục là theo
phương châm của Gia Cát Khổng Minh dưới thời Tam Quốc Chí “Bắc cự Táo
Tháo, Đông hoà Tôn Quyền” để lực lượng tránh không bị phân tán phải đối
phó với đối phương từ hai phía khác nhau. Kế tiếp Bắc Kinh đòi hỏi nhiều
hợp tác thuận lợi cho sự tăng trưởng của Trung Quốc: trước đây Mỹ mở
cánh cửa đầu tư và trao đổi công nghệ, nay Nga tăng cường cung cấp năng
lượng và kỹ thuật quốc phòng.
Tuy
không hài lòng với hoàn cảnh hiện thời do Hoa Kỳ nắm thế thượng phong
nhưng cả hai nước Nga-Trung đều thận trọng để không phá vỡ trật tự thế
giới. Bằng chứng là Moskva không dùng đến quân đội chính quy mà chỉ tung
ra các toán lính đặc biệt che mặt và không mang quân hiệu khi khuấy
động vùng Crimea, còn Bắc Kinh xử dụng rồng phun nước thay vì súng đạn
để bảo vệ giàn khoan dựng lên trái phép trong lãnh hải Việt Nam. Bởi một
khi súng đạn nổ ra giữa hai quân đội sẽ dẫn đến nhiều hệ lụy nghiêm
trọng làm gián đoạn giao dịch thương mại và quan hệ chính trị toàn cầu
mà cả Bắc Kinh lẫn Moskva vẫn chưa lường trước được. Hơn nửa những đối
tượng bị nhắm đến tức Ukraine và Việt Nam đều lẻ loi với hệ thống chính
trị và kinh tế lệ thuộc nặng nề vào hai nước láng giềng khổng lồ mà lại
không có liên minh quân sự với NATO hay Hoa Kỳ che chở, cho nên là những
mục tiêu tốt để doạ nạt, phá hoại và xâm chiếm mà chưa cần đến sức mạnh
quân sự.
Cho đến nay cả Nga và Trung Quốc chỉ
cho thấy ý đồ bành trướng khu vực để dành lại các quyền lợi “truyền
thống” hay “lịch sử”, tức là khuất phục những quốc gia lân bang biến
thành chư hầu. Tuy nhiên quá khứ cho thấy một khi cán cân lực lượng thay
đổi thì tham vọng cũng tăng thêm và khi đó sẽ trở thành mối đe dọa trực
tiếp cho toàn bộ khối các nước dân chủ.
Dù vậy
Tây Phương vẫn chưa tìm ra biện pháp đáp trả hữu hiệu đối với các hình
thức tiến công phi quy ước (unconventional). Từ lính bịt mặt xuất hiện ở
vùng cận Nga cho đến tàu hải giám Trung Quốc phun vòi rồng ở biển Đông,
các sự kiện tuy nghiêm trọng nhưng không đủ để vận động dư luận tại các
nước dân chủ hậu thuẫn những biện pháp trả đủa cứng rắn. Riêng tại Hoa
Kỳ dân chúng đã mỏi mệt với hai cuộc chiến Iraq và Afghanistan; Mỹ lại
can dự quá vào nhiều các tranh chấp không có đoạn kết như Bắc Hàn, Iran,
và phong trào Hồi Giáo cực đoan. Lo ngại lớn nhất của Hoa Kỳ là bị lôi
kéo vào một cuộc chiến dai dẳng khác trong lúc dư luận quốc nội chưa
thống nhất còn các nước đồng minh lại thiếu quyết tâm nên dễ bị chia rẽ
vì quyền lợi.
Trở lại chuyến công du của Putin
sang Bắc Kinh: theo bài học của thập niên 70 thì sau khi Trung Quốc hoà
hoãn với Hoa Kỳ họ đã tấn công “dạy cho Việt Nam một bài học”. Liên Xô
không dám trả đủa bảo vệ cho nước đàn em nên bị Đặng Tiểu Bình chế nhạo
là “có gan sờ đuôi cọp mới biết cọp giấy”. Từ đó Hoa Lục tập trung vào
canh tân đất nước không còn xem Liên Xô như hiểm hoạ từ phương Bắc.
Câu
hỏi đặt ra rằng Trung Quốc có tấn công Việt Nam hay không sau khi đã
bắt tay với Putin? Có lẽ chưa đến lúc bởi vì Bắc Kinh còn nhiều phương
thức khác để phá hoại nền kinh tế và khích động căm phẫn giữa dân chúng
đối với nhà cầm quyền nhằm lung lạc tinh thần đoàn kết và ý chí đề
kháng. Nhưng một khi Việt Nam chứng tỏ quyết tâm, chẳng hạn tìm kiếm
liên minh quân sự với Hoa Kỳ thì sẽ là cơ hội để Hoa Lục tấn công để
“nắn gân” liệu Mỹ có đủ ý chí để can thiệp vào vùng sân nhà của Trung
Quốc hay không? Phản ứng của Hoa Kỳ trái lại tuỳ thuộc vào thái độ của
Việt Nam khi đó có dứt khoát thực hiện dân chủ và đoàn kết để bảo vệ bờ
cõi thì họ mới có thể vận động dư luận quần chúng nhằm can thiệp tận
tình, còn trái lại nếu vẫn tiếp tục mập mờ đu dây thì họ sẽ khai thác
mối bất hoà đủ để làm hao mòn tiềm lực của hai nước Việt-Trung mà không
cần tham dự quá sâu.
Một trường hợp khác mà Hoa
Kỳ và Phi đang dự phòng là sau vụ giàn khoan HD 891 Bắc Kinh sẽ thách
thức thế nào với Philippin vốn là nước có hiệp ước phòng thủ với Mỹ?
Trung Quốc biết cam kết của Mỹ đối với Phi nhẹ hơn rất nhiều so với Nhật
nên đây là mắt xích yếu kế tiếp để bẻ gãy. Dù khả năng Hoa Kỳ can thiệp
về quân sự sẽ rất ít trừ phi sự cố bộc phát ngoài dự đoán, nhưng Mỹ và
Nhật sẽ gấp rút yểm trợ cho Philippin chuẩn bị cho các cuộc đụng độ lớn
hơn về sau này.
Câu hỏi đặt ra là khi đó Bắc
Kinh sẽ áp lực Hà Nội im tiếng để đổi lấy một số nhượng bộ nhỏ nhằm phá
vỡ thế liên minh Việt-Phi. Dân Phi đã biểu tình ủng hộ khi Việt Nam bị
Trung Quốc xâm lăng, liệu người Việt Nam có đáp đền ân tình khi nước bạn
bị đe doạ hay không?
Đ.H.Q
Tác giả gửi BVN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét