Thứ Tư, 18 tháng 10, 2017
Mao Trạch Đông - Thơ Trần Mạnh Hảo
Tran Manh Hao.
Tran Manh Hao
15 Tháng 10 2015 ·
Trần Mạnh Hảo xin post lại bài thơ "MAO TRẠCH ĐÔNG" đã làm mình phải lên bờ xuống ruộng vì tội dám nói xấu Mao chủ tịch, người cha của cộng sản Trung Hoa - một bạo chúa đã giết hại hàng trăm triệu đồng bào mình chỉ vì ngu dốt, ảo tưởng và độc ác, áp đặt thiên đường cộng sản lên địa ngục Trung Hoa thời ông ta cai trị. Chủ nghĩa Mao đã gieo độc hại tang thương, nhồi da xáo thịt lên đất Trung Hoa, Việt Nam, Triều Tiên, Rumani, Anbani...và nhiều nước khác. Mao đã xúi cộng sản Việt Nam đánh Mỹ, đuổi Mỹ đi cho Mao dễ bề chiếm Biển Đông và Đông Nam Á
bằng khẩu hiệu diệt chủng dân Việt như sau : "Chúng ta sẽ đánh Mỹ tới người Việt Nam cuối cùng".
MAO TRẠCH ĐÔNG.
Thơ Trần Mạnh Hảo.
Đề từ : " Bác Mao không ở đâu xa
Bác Hồ ta đó chính là Bác Mao" ( Thơ Chế Lan Viên -1956)
Trán Người cao hơn nghìn núi sọ
Mặt Người mênh mông hơn niềm hư vô thần linh
Tháng chạp Hồ Nam tuyết rắc đầy lông cáo
Sông Dương Tử ám như ma dìm chết đuối Động Đình
Người pha tư tưởng thành máu mực
Loãng tâm hồn cháo huyết Trung Hoa
Xã tắc đựng vừa tay nải
Hành khất máu xương hề
Người cái bang hề vĩ đại
Cân hàng triệu sinh linh trên một chiếc cân ruồi
Vĩ nhân Diên An
Đâu những đám mây ròng ròng phép lạ
Có lời Người bàn
Cá cũng hoá thành chim
Giang Thanh – Em – Nền Văn Nghệ mới
Duy vật đôi mông nàng là biện chứng mù sương
Lịch sử – con chiến mã Người phi nước đại
Quất ngọn roi giai cấp hoá thiên đường
Cách Mạng là công cuộc bắt bướm
Bắt sạch bướm trong giấc mơ thiên hạ
Khinh bọn mây trắng phi lập trường, phi hiệu quả
Con trâu điếc Lão Đam mê đàn Đông Phương Hồng
Người xin thề với mênh mông:
– Không đi chung đường cùng chim sẻ!
Vầng trăng Hạ Cơ điên đầu trời bể
Thích thằng Cuội thủ dâm tư tưởng chị Hằng
Người – bông lau đen đêm quạ trắng
Người đếm cát Gô-Bi trong bão thốc trường thành
Bão tuyết nuôi bạc đầu Bột Hải
Thèm đập vỡ sọ người tìm mâu thuẫn trời xanh!
Máu Trung Hoa trắng rợn da ngựa
Cho thuỳ dương xoã hết tóc Đường Thi
Người mắc bệnh nghi mình là tượng
Cả Trung Hoa lên cơn nghiền lý tưởng
Người cầm cơn hồng vệ binh như cầm một tách trà
Hoàng Hà đỏ đổ từ trời như bị cắt tiết
Tư duy là trò chơi chán chết
Làm mặt trời hay hơn làm thơ
Thử lấy máu tạo phản trò nước mắt
Tiếc không Tần Thuỷ Hoàng toạ một ván cờ
Buồn trời đất chỉ sinh mình Gia Cát
Cười mẩu đại bàng cao hơn Thái Sơn
Đêm hồn Người chớp liên hồi như đạn hoả mai Thái Bình Thiên Quốc
Đêm Hồ Nam khét lẹt tiếng mèo gào
Phải ăn sạch giấc hoè thiên hạ
Tuyết trái mùa làm đất mọc lông mao...
Sài Gòn 27-2-1994
T.M.H.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét