Thứ Hai, 26 tháng 5, 2014

Đây, Một cái tát vào bộ mặt phương phi của Vũ Mão!



Ông Vũ Mão, nên im đi thì hơn!


clip_image002
Nhạc sỹ Vũ Mão đang ca bài ca "muôn thuở".
Một cái loa quá "đát" vẫn được "trọng dụng".

Hạ Đình Nguyên



Nhất định không chấp nhận đánh đổi điều thiêng liêng này để nhận lấy một thứ hòa bình,hữu nghị viển vông, lệ thuộc nào đó”.


Lời phát biểu trên đây của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng như một nhát gươm sắc sảo bay sát gáy bọn gian thần toan bán nước cầu lợi. Câu nói ấy đã làm hả dạ nhân dân khi nghĩ về một bọn quan chức thuộc loại “giá áo túi cơm” lâu nay nhởn nhơ trên đầu dân chúng.


Không phải tự nhiên mà Thủ tướng Dũng “nhất định không chấp nhận…”.


Không chấp nhận sự “đánh đổi” để lấy “thứ hòa bình, hữu nghị viển vông”


Rõ ràng đã có một số người cam tâm “đánh đổi”. 


Và nhân dân cũng không chấp nhận.


Mối quan hệ khắng khít Việt – Trung đang ở tầng cao: “Đối tác chiến lược và toàn diện”, nhưng không ngăn được giàn khoan HD981 cắm vào trái tim Việt Nam! Mọi lời nói hữu nghị giờ đây đã trơ ra là những lời nói nhảm. Thế mà vẫn còn có lời nhảm nhí hơn nữa đã phun ra!


Đây, lời  Vũ Mão: “Chúng ta nên nói với nhân dân thế nào về phương châm 16 chữ vàng và 4 tốt trong quan hệ đối ngoại hai nước. Tôi cho rằng, 16 chữ ấy có thể có lúc không đạt được nhưng nó vẫn là cái mong muốn muôn thuở” (*).


Ông nói gì thế? Ông có kịp nghĩ ra mình là ai? Tôi là nhân dân đây, là một trong 90 triệu người Việt Nam. Tôi biết ông từ cái thuở ông bắt đầu vào chức Bí thư Trung Ương Đoàn, khi ông vào làm việc lần đầu ở thành phố Hồ Chí Minh, chúng tôi nhìn thấy ông đã nhòe nhoẹt về cái nhân cách. Rồi tôi cũng mường tượng ra cái lúc ông đọc điếu văn trong lễ tang của tướng Trần Độ – mà gia đình thì từ chối cái điếu văn của ông – rồi ông rút êm ra cửa sau thế nào… Ông nghĩ rằng lời ông nói là nhân dân có thể nghe được chăng? Làm gì có chuyện “hòa hiếu”giữa nhân dân hai nước đến “muôn thuở”?


Vì lẽ Tập Cận Bình, và cả các ông nữa, đã đứng ra chắn lối và che mắt cả hai “nhân dân”. Họ nói, nghe, và thở không thể xuyên qua cơ thể các ông.


Mối bang giao với Trung Quốc đã có thời kỳ rất tốt đẹp mà Bác Hồ góp công xây dựng nên. Chúng ta cần giữ và phát huy điều đó. Có lúc mối quan hệ hai bên trục trặc, lúc thăng lúc trầm thì có thể coi đó là sự việc cụ thể nhưng không đến nỗi ngỡ ngàng. Chúng ta không đến nỗi bi quan để xử lý tình hình. Tôi mong muốn nhanh chóng có sự ổn định trở về với mối quan hệ hai nước láng giềng tốt để cùng nhau phát triển”.(*)


Vũ Mão!

Cái mà ông gọi là thời kỳ “tốt đẹp nhất” chính là nền tảng, là điều kiện ắt có để lưỡi dao thâm độc của chúng đâm sâu nhất. 


Và cái “tốt đẹp nhất” ấy có sức kìm giữ cho đến tận ngày nay, khiến cho mũi dao kia không những vẫn chưa rút ra nổi, lại còn được tiếp sức đâm sâu hơn nhờ chính những lời nói của ông và những lời nói giống ông. 


Lời nói đó hay ho như lời của Mao: “Kẻ thù khoái chí, người thân đau lòng”. Cả dân tộc đau lòng! Có một điều duy nhất có thể đồng ý với ông: “Sự việc cụ thể nhưng không đến nổi ngỡ ngàng”. Đúng thế, các ông không ngỡ ngàng, nên các ông đã ăn ngủ, và mập mạp, và phương phi. Vẫn “ổn định” và mối quan hệ “vẫn tốt và phát triển” đấy thôi. 


Ông lại thác lời của ông Hồ Chí Minh: “Dĩ bất biến ứng vạn biến”. Ông định lấy cái “hữu hảo”, “hữu nghị”, 16 chữ giả dối, hư ảo làm cái bất biến muôn đời, còn cướp biển, cướp đất, cướp cả trí tuệ, linh hồn thì linh hoạt, là vạn biến sao? Hay ông muốn dùng ông Hồ Chí Minh làm cái bất biến, là cái chắn che cho ông, còn ông thì cứ tha hồ vạn biến?


Nhân dân Việt Nam chưa từng vô cớ mà thù hằn với ai, nhân dân cũng đã luôn yêu hòa bình và chẳng từng ham chết chóc bao giờ. 


Ông không nghĩ vậy sao? 


Tập Cận Bình luôn nói Việt Nam là hiếu chiến, là khiêu khích, quấy rối chúng ở biển Việt Nam. 


Ông cũng nghĩ vậy sao? 


Và bao nhiêu người đang cùng bụng dạ, và nghĩ như ông?


Cứ tưởng những vòi nước phun ra với công suất lớn từ tàu chiến của Trung Quốc ở Biển Đông, đã quét sạch những rác rưởi đóng cặn ở Thủ đô Hà Nội. Nhưng đáng tiếc, lại không!


Trong bối cảnh này, tôi thật sự ngợi ca cái Dũng của ông Thủ tướng Tấn Dũng.


Còn ông, tôi nghĩ ông nên biến đi – nhất biến, vạn biến gì cũng được – hoặc im đi thì hơn./.


H.Đ.N. 24-5-2014



(*) Lời phát biểu của ông Vũ Mão bên lề cuộc họp Quốc hội, ngày 21-5-2014. Xin xem: baophapluat.vnhttp://baophapluat.vn/trong-nuoc/binh-tam-vung-chi-de-co-nhung-quyet-sach-dung-dan-ve-tinh-hinh-bien-dong-185456.html


Muốn thoát Hán?

(nhân ý kiến của bác Tô Hải, anh Huy Đức và trang Bauxite Việt Nam)

Hà Sĩ Phu

Buổi sáng 24-7-2014, khi chưa được đọc bài mới nhất của bác Tô Hải, chúng tôi đã ngạc nhiên đến giật mình khi nghe lời Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng “… hòa bình, hữu nghị nhưng phải trên cơ sở bảo đảm độc lập, tự chủ, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ và nhất định không chấp nhận đánh đổi điều thiêng liêng này để nhận lấy một thứ hòa bình hữu nghị viển vông, lệ thuộc nào đó… ”.


Chữ “viển vông” nghe tưởng nhẹ mà không đơn giản, bởi nói như thế là chọc đúng cái huyệt của tình hình, cái nút của bế tắc, là chống Đảng nữa đấy! Vì bao nhiêu năm nay Đảng vẫn giữ chặt cái nút ấy không cho nó bật ra. Nay kẻ xâm lược đưa một giàn khoan khủng vào ngay thềm nhà Việt Nam là tọng một quả đấm vào mặt, vào miệng cả nước Việt Nam. Trong khi đó, sự đáp lại chính thống của ĐCS Việt Nam là những lời ú ớ và “xin gặp kẻ thù” của ông Tổng Bí thư, là lệnh cho Bộ Công an phải kiên quyết cấm dân chúng biểu tình diễu hành, là những lời đạo đức... bảo lưu “hợp đồng chịu mất nước” của các ông cựu Chánh văn phòng Quốc hội Vũ Mão, ông Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh, thậm chí cả ông Phó thủ tướng Vũ Đức Đam [1]…


Tất cả những nhân vật ấy, những yếu tố ấy đều mang đậm tính Đảng, trước sau một mực quảng cáo cho “tình hữu nghị viển vông, thập lục kim tự” kia là thứ vàng 4 số 9. Nay Thủ tướng bảo của quý ấy là “viển vông”, là không có thật, thì khác nào bảo thứ “vàng” kia là vàng rởm, và những kẻ cò mồi cho thứ vàng rởm ấy là bọn buôn vàng giả (công an cần bắt ngay và xử cho đúng người đúng tội?). Lại nữa, thử hỏi thứ “vàng giả viển vông” ấy do đâu tạo dựng, do ai mắc bẫy, mắc từ khi nào thì cũng là điều không đơn giản. Bảo là “tài sản quý giá thật” nên bắt toàn dân phải nâng niu, ôm ấp, nay cái giàn khoan HD-981 xông đến trước nhà, nó phát ra một thông điệp cười nhạo, bảo cho Việt Nam biết thứ vàng kia chỉ là vàng giả, “phía Trung Quốc chúng tao đã vứt đi lâu rồi”! Hai chữ “viển vông” của Thủ tướng chẳng qua là phiên dịch cho cái thông điệp HD-981 ấy! Thông điệp này đã lật tẩy sự dối trá tận gốc một vụ buôn vàng giả vô tiền khoáng hậu mà Thủ tướng cũng giống như một nhân vật tòng phạm biết tự thú mà thôi! (tự thú thì được khoan hồng bác Tô Hải nhỉ?).

Thực ra thì cả người cầm quyền lẫn dân chúng Việt Nam không lú lẫn đến mức tin sái cổ cái của giả kia là vàng thật đâu. Nhưng biết thế mà tại sao bao nhiêu năm nay tất cả cứ im như thóc, không thốt ra được một lời thật thà, hoặc cố phát âm ra thì ngọng nghịu, ú ớ, dối trá, vòng vo? Hội chứng ú ớ đó chỉ có khi người ta bị “ngậm bồ hòn, ngậm hột thị, hoặc… hóc xương cá”. Một thứ hữu nghị nhằm ngoạm dần đất nước người ta, tha hóa dân tộc người ta mà chỉ quy thành “hữu nghị viển vông” thì kể ra còn là nhẹ, đáng lý phải nói toẹt ra là “hữu nghị đểu, hữu nghị lừa, hữu nghị tai hại” mới xứng. Bị ú ớ cấm khẩu, ôm cục hận nô lệ Trung Quốc đã lâu ngày, nay phải thét lên hai tiếng “Thoát Hán” chính là tiếng thét thật mạnh của dân tộc cho cái vật chẹn họng kia phải bật ra. Không biết chủ động đến mức nào, nhưng ông Thủ tướng đã dũng cảm “khạc” một cái, quả thực một cục bồ hòn lớn đã bật ra, hy vọng sẽ gây phản ứng dây chuyền để thêm nhiều người khác cũng tự gây được phản xạ ấy. Cảm ơn nhạc sĩ Tô Hải đã mô tả đúng cú “bật bồ hòn” này của nhà lãnh đạo.

Vụ giàn khoan HD-981 chỉ là một mắt xích trong toàn bộ quy trình xâm lược dài hạn và bài bản của Trung quốc. Những lời tuyên bố của Thủ tướng trước hành động xâm lược này là khá mạnh mẽ mà chưa một vị lãnh đạo Đảng nào nói ra được. Tuy vậy niềm tin vào Thủ tướng vẫn cứ phải dè dặt, và mối đa nghi này không phải lỗi của dân. Sự dối trá ở tầm quốc gia vốn đã tạo nên một khí quyển dối trá bao trùm xã hội, mà dối trá và đa nghi vốn là một cặp song sinh, huống chi Thủ tướng cũng đôi ba lần nói đẹp mà chưa làm được đẹp.

Vả lại, một khi cỗ máy đã có “lỗi hệ thống” thì một con ốc trong hệ thống dễ gì thoát ra mà khẳng định mình? Hệ thống Cộng sản có một năng lực truyền bệnh siêu đẳng theo kiểu Virus, chỉ cần dính đến nó bằng một vết xước hay một mao mạch nhỏ ly ti là toàn thân trước sau cũng bị nhiễm bệnh com-mu-nít hay mao-ít ngay, chỉ có thể chữa khỏi bệnh nếu hoàn toàn dứt khỏi, không dứt khoát không thể khỏi được bệnh. Dân tộc mình tuy mạnh về duy cảm nhưng yếu về duy lý, cứ “một trăm cái Lý không bằng một tý cái Tình” nên “trái tim lầm chỗ để trên đầu” cũng là bệnh chung. Thiếu “trái tim” không thể làm người, nhưng để tim lên trên đầu thì khi trái tim thổn thức mù quáng nó sẽ làm cho cái đầu trở nên vô... thức, như người ngủ mê! Một dân tộc thiếu duy lý, cứ ao ước một “trái tim Đan-cô, Đan-cậu” thì rất dễ bị lừa.

Tiếng nói dũng cảm của ông Thủ tướng cự tuyệt thứ “hòa bình hữu nghị viển vông” có giá trị như một lời hô Thoát Hán. Nhạc sĩ Tô Hải, nhà báo Huy Đức, trang mạng Bauxite, trang mạng Dân quyền… đã nhạy cảm dịch được lời của Thủ tướng thành lời hô Thoát Hán thiêng liêng trong lúc này, đáng cổ vũ lắm chứ?
BRAVO Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng! NẾU Thủ tướng quyết Thoát Hán thật, dân chúng tôi sẽ sát cánh cùng ông, bất chấp chức vụ mà ông sẽ có hay sẽ mất! Ông thừa biết: Đi với dân thì bất tử và nếu mất nước thì mọi thứ vô nghĩa hết! 

Tổ quốc đang cần một rung chuyển để đổi đời, sự xuất hiện một nhân vật kiệt xuất là một điều kiện cần, rất cần. Dân chúng muốn hô to một lời ủng hộ, nhưng mọi lời hô vẫn cần một chữ NẾU chen vào. Sự đa nghi vốn nảy sinh từ trong dối trá, nhất là với một dân tộc vì nhẹ dạ cả tin mà từng bị lừa những vố quá đau.
Từ những hệ luận ở trên, bạn đọc hẳn sẽ tự mình rút ra điều quan trọng: Muốn Thoát Hán chúng ta phải làm gì? Thực tiễn đã kiểm nghiệm từ hai phần ba thế kỷ nay giúp ta nhìn thấy sờ sờ thực thể nào trên đất nước ta đã trở thành vật chủ trung gian truyền bệnh “Thuộc Hán”, và nhân chứng vật chứng thì như một ông Vũ Mão ở bên lề cuộc họp Quốc hội đấy, trên tinh thần cộng sản, chẳng phải ông là một trong những người đang mong muốn bảo lưu bằng được “4 tốt” và “16 chữ vàng” rởm, coi đó là “mong muốn muôn thuở” là gì? Mong muốn muôn thuở ấy quyết không phải là mong muốn của tuyệt đại đa số con dân Việt Nam. Vậy, thực thể truyền bệnh “thuộc Hán” không nằm trong tư tưởng chủ yếu của nhân dân Việt mà tồn tại khăng khít trong hệ tư tưởng cộng sản vốn từ nước ngoài du nhập và được bản địa hóa, trở thành môi trường thích hợp để bệnh Thuộc Hán xâm nhập và phát triển. Nó là một lực lượng Nội xâm nghiêm trọng, cần tìm ra biện pháp để giải thoát khỏi nó hữu hiệu thì mới mong triệt để “thoát Hán”[2] được.

Rõ ràng, quan hệ giữa Ngoại xâm và Nội xâm là quan hệ nương tựa, cộng sinh, là hai đồng minh chiến lược của nhau, là hai kẻ thù của dân tộc, mà kẻ thù bên trong bao giờ cũng khó chống, khó trị hơn nhiều.
Phải Thoát Hán, nhưng bài toán thật không dễ.

H.S.P (25-5-2014)
Tác giả gửi BVN

[1] Trước câu hỏi có nên kiện Trung Quốc ra tòa án quốc tế không, Phó Thủ tướng đã trả lời “Mang nhau ra tòa, như bát nước đổ xuống lấy lại rất khó”. Thưa ông VĐĐ: cái “bát nước” hữu nghị ấy bọn xâm lược đã đái vào rồi!
[2] Mô hình Putin không phải là con đường Thoát Cộng mong đợi, đó là thứ Cộng sản biến tướng, độc quyền thao túng đất nước, và trong điều kiện bị họa ngoại xâm thường trực như Việt Nam thì còn biến tướng gì chưa biết.

1 nhận xét:

  1. Với tư cách là một trong hàng nghìn thiếu nhi VN từng được Bác Hồ cho sang TQ học trường TNVN từ hồi còn để chỏm,( trong đó có cả VM ) tôi không thể không góp tiếng nói phê phán mạnh mẽ những phát biểu vừa qua của anh ta.. Tôi chỉ xin nêu hai ý . Khi nuôi nấng chúng tôi từ nhỏ tại Quế Lâm , TQ đã muốn đào tạo chúng tôi thành những " cán bộ Đông Nam Á" phục vụ âm mưu bành trướng của họ. May mắn thay chúng tôi đã không rơi vào bẫy của TQ , ngược lại đang góp phần vạch mặt chúng với lòng yêu nước sục sôi. Thực tế là ngay từ hồi ấy và cả sự phản bội VN tại Hội nghi Giơnevo đều nằm trong âm mưu từ đầu của CN Đại Hán muốn biến VN thành phiên thuộc, thậm chí cả vũ khí lương thực viện trợ cho ta đánh Mỹ cũng đều nằm trong những tính toán đầy vụ lợi...thế mà VM gọi đó là " thời kỳ tốt đẹp nhất " ! Hơn nữa, VM ngụ ý việc TQ đánh VN ở biên giới 1979 giết hại hàng vạn đồng bào chiến sỹ ta không hề khiến anh ta phẫn nộ căm hờn mà chỉ dừng lại ở sự " ngỡ ngàng "chút ít thôi ! Thật là bất nghĩa, vô ơn ,ngay cả với những người đã ngã xuống để anh ta ngồi vào ghế nọ ghế kia !...Đáng hổ thẹn thay, VM ạ !

    Trả lờiXóa