Bauxite Việt Nam
Đặng
Tiểu Bình và kẻ thừa kế y là Tập Cận Bình hiện nay là hai con sói
ranh mãnh của nước Tàu cộng sản mà thực chất cũng là hậu cộng sản, đánh
hơi rất thính tình hình thời cuộc thế giới, từng bước dọn đường cho việc
đớp thêm những miếng béo bở xa gần xung quanh biên giới nước Tàu khi có
cơ hội, để mở rộng lãnh thổ lãnh hải mênh mông của chúng, hy vọng tiếp
nối giấc mộng bá chủ ghê gớm của Mao: ôm cả Đông Nam Á vào lòng. Đó đều
là bản chất ăn cướp nhất quán của một thứ chủ nghĩa cộng sản đáng sợ
nhất thế kỷ XX, núp dưới một triết lý có vẻ mĩ miều: vì hạnh phúc chung
của nhân loại – vì một chủ nghĩa quốc tế, một thế giới đại đồng.
Từ
việc chiếm cướp Hoàng Sa năm 1974, đánh thọc vào biên giới phía Bắc
Việt Nam năm 1979 và tổ chức đánh cù cưa để nuốt cho được một nửa thác
Bản Giốc cùng nhiều cứ điểm khác trên đường biên Việt Nam – Trung Quốc,
làm Việt Nam mất đi đến 1500 km2, rồi bất thần đánh Gạc Ma năm 1988, và
đến nay lại ngang nhiên đưa giàn khoan khổng lồ Hải Dương đổ bộ vào vùng
đặc quyền kinh tế biển Việt Nam cách đảo Lý Sơn 119 hải lý, vi phạm
quyền chủ quyền và quyền tài phán của Việt Nam quy định bởi Công ước
Liên Hiệp Quốc về luật Biển được xác định năm 1982, là một mưu đồ sâu
hiểm trước sau như một dùng chính sách “tằm ăn lá dâu” thọc mũi dao vào
mạng sườn chúng ta, mắt xích yếu và cũng trọng yếu nhất trong các nước
Đông Nam Á, để dần dần chiếm trọn Biển Đông.
Tất
cả con dân Việt Nam từ trong nước đến hải ngoại không ai mà không thắt
lòng. Một không khí sục sôi chống Tàu Cộng xâm lăng đang dấy lên khắp
nơi, cháy bỏng tâm can mọi thế hệ. Là một nước nhỏ nằm bên cạnh một nước
khổng lồ, cha ông ta từ nhiều đời nay bao giờ cũng thực hiện chính sách
nhất quán “nhường nhịn và hòa hiếu”. Nhưng nhường nhịn và hòa hiếu mà
không bao giờ chịu để mất sự độc lập tự chủ, luôn ngẩng cao đầu “Nam Bắc
các đế nhất phương”. Kể từ hội nghị Thành Đô lại nay, bên cạnh chủ
trương hàn gắn lại tình hữu nghị vốn có mà ít người không tán thành, còn
có lý do vì cả tin vào “sự tương đồng ý thức hệ”, đùm bọc dìu dắt nhau
vượt qua xu thế “giải cộng” có ý nghĩa toàn cầu không cưỡng được làm cho
mình run sợ, đảng cầm quyền Việt Nam đã ngây thơ chui đầu vào rọ của
“người anh bốn tốt”, bị họ dắt mũi, lần lượt cho sập bẫy về chính trị,
kinh tế, văn hóa, xã hội... dùng nhiều ngón đòn bao vây và cô lập đất
nước chúng ta: đào hầm ngầm ở Vũng Áng, yết hầu bậc nhất có thể chia cắt
Bắc và Nam; làm tan nát cả một vùng kinh tế - văn hóa đặc thù Tây
Nguyên; chiếm nhiều cánh rừng đầu nguồn Việt Nam trong 50 năm; xây hàng
loạt đập thủy điện khổng lồ trên thượng lưu sông Mê Kông, đẩy vựa lúa
trù phú vùng hạ nguồn của chúng ta vào nguy cơ hoàn toàn xóa sổ; giở đủ
mánh lới để trúng thầu hàng loạt dự án công nghiệp với giá rẻ mạt mà kết
quả chỉ làm cho công nghệ chúng ta lụn bại và lệ thuộc vào họ nặng nề
hơn; cho thương lái sang lừa phỉnh nông dân Việt để triệt hạ nhiều nguồn
lợi nông nghiệp vốn là thế mạnh của Việt Nam... Thử hỏi, có “chữ vàng”
nào trong binh pháp trí trá của Tôn Tử mà chúng không giở giói ra với
chúng ta? Trong khi, chúng ta vẫn một lòng cúc cung tận tụy, ngậm bồ hòn
làm ngọt, ra sức tuyên truyền cho “quan hệ hữu hảo Trung – Việt”.
Nhưng
với bước lấn chiếm trắng trợn của giàn khoan HD-981 trong những ngày
đầu tháng Năm này, chúng ta đã bị đẩy vào thế hoàn toàn bị động. Để cho
chúng cắm được vòi xuống vị trí có tọa độ nằm hoàn toàn trong vùng đặc
quyền kinh tế, thềm lục địa của Việt Nam sẽ là một sự đầu hàng nhục nhã,
tạo một tiền lệ chưa từng có khiến rồi đây, các giàn khoan khác của
chúng sẽ ngang nhiên thò bất kỳ mũi khoan nào xuống vùng biển chúng ta, ở
đâu có dầu, khí và các thứ sản vật quý giá khác chúng đều có thể hút
lên đem về đắp vào chiếc hầu bao vốn đã căng phồng của chúng. Ông Phó
Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh lần đầu tiên đã phải
lên tiếng với kẻ tương nhiệm Trung Quốc với một giọng tương đối rắn rỏi
và nghiêm chỉnh. Chỉ trong vài ba ngày, nhiều cuộc đối thoại tay đôi
giữa hai bên, ở Hà Nội cũng như Bắc Kinh, đã liên tiếp diễn ra. Theo một
số nguồn tin chúng tôi biết được (chẳng hạn xem đây),
lực lượng cảnh sát biển Việt Nam cũng đang được lệnh quần nhau với hải
cảnh Trung Quốc đông như ruồi đi theo hộ tống giàn khoan HD-981, nhằm
phá bằng được hành vi ngạo ngược đòi cắm chân một cách phi lý xuống tọa
độ của vùng biển Việt Nam.
Hơn
lúc nào hết, truyền thống chống xâm lăng kết tinh nghìn đời trong 90
triệu dân chúng Việt Nam là một sức mạnh vô địch cần được nhà cầm quyền
biết cách phát huy, để hỗ trợ cho cuộc đấu tranh chính nghĩa. Việc gắn
bó đoàn kết giữa người Việt trong và ngoài nước nhắm vào một mục tiêu
chung – bảo vệ độc lập dân tộc – cũng chính là cơ hội có thể được đẩy
cao lên một bước, nếu các vị, các bên, trong dịp này, biết thật tâm đặt
lợi ích chung của đất nước lên trên lợi ích đảng phái, phe nhóm, xóa bỏ
thật lòng tâm địa mãi mãi kình chống nhau.
Hãy
đưa đến cho dân những thông tin kịp thời, trung thực và đầy đủ, đừng
giở chính sách bịt miệng bịt mắt dân như vẫn thường làm. Hãy nhanh chóng
lên tiếng với các tổ chức quốc tế và nhân dân nhiều nước trên thế giới,
giải thích một cách thuyết phục, bài bản, để họ đồng tình và đứng về
phía Việt Nam. Hãy nghiêm túc suy tính chấm dứt ngay những dự án kinh tế
từ lâu rồi đang ngày càng đẩy đất nước đến suy kiệt và chỉ làm lợi cho
kẻ thù đang nhăm nhe cướp nước. Hãy giữ cho được một chút “chính danh”
cuối cùng là không để nhân dân nghi ngờ về sự cúi đầu của các vị trước
cạm bẫy của đối phương mà từ bao lâu nay trên vô số những kênh thông tin
ngoài luồng, những tin tức không đẹp chút nào cứ đập vào người nghe đến
choáng tai choáng óc. Hơn lúc nào hết, lòng yêu nước giờ đây phải biểu
hiện trong mỗi nhà lãnh đạo như một phẩm chất vượt trội, bằng cả lực
lượng vật chất lẫn tinh thần. Nói như G. Bernard Shaw (1856-1950): “Lòng
yêu nước là niềm tin của anh về cái đất nước này có những mặt vượt lên
trên so với tất cả các nước khác, chỉ bởi vì anh sinh ra trên đó” (Le
patriotisme est votre conviction que ce pays est supérieur à tous les
autres, parce que vous y êtes né). Và hãy bày tỏ sự chân thật đầu tiên
của các vị bằng cách thả ngay những người bất đồng chính kiến, những
người thủy chung cũng chỉ vì nặng tấm lòng yêu nước, muốn người dân có
được chút thực quyền tự do dân chủ, mà buộc lòng lên tiếng phản biện lại
những chính sách không hợp lòng dân và đi ngược lại luật pháp quốc tế
của người cầm quyền.
B.V.N.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét