Thứ Năm, 12 tháng 6, 2014
Xin hỏi “Bộ Tổng”
Thiện Tùng
Được đàng chân lân đàng đầu, một lần nữa Trung Quốc (TQ) đặt giàn khoan dầu xâm phạm thô bạo lãnh hải Việt Nam (VN).
Những câu hỏi không thể không đặt ra là: Tự đặt cho mình quyền lãnh đạo Nhà nước và xã hội trực tiếp, toàn diện, tuyệt đối, cớ sao cho đến giờ này Tổng Bí thư, Bộ Chính trị… Đảng CS VN vẫn im hơi lặng tiếng trước hành động xâm lược thô bạo của TQ? Sao lại cấm biểu tình chống TQ xâm lược? Sao không chấp nhận liên minh với các nước để phòng vệ? Sao không thả những người yêu nước chống TQ đang còn bị giam giữ? Và tại sao trong giới lãnh đạo chóp bu còn có hiện tượng trống đành xuôi kèn thổi ngược?...
Giặc đã đến nhà mà bộ tổng tư lệnh im hơi lặng tiếng thì con dân nước Việt này biết phải làm gì để giữ nước? Hàng hay chiến? Hàng thì vì sao hàng? Nếu chiến thì bằng cách nào? Hỡi ngài Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng!
Giặc đã đến nhà đã hơn tháng trời mà các quan “đại thần” còn ông nói gà bà nói vịt, thì những người dưới trướng biết nghe ai?! Thôi thì ít ra các vị cũng cho chúng dân biết:
1/ Sao lại cấm biểu tình chống TQ xâm lược?
Đã chấp nhận giải pháp “đánh giặc miệng”, ngoài việc sử dụng tối đa phương tiện truyền thông đại chúng, thì mũi dân chúng xuống đường biểu tình thị uy, đề cao chính nghĩa, lên án xâm lược phải được xem là mũi chủ công không thể thiếu.
Trong đấu tranh giải phóng dân tộc, biểu tình thị uy đề cao chính nghĩa được áp dụng triệt để, xuyên suốt, thu phục được trái tim khối óc con người, đẩy đối phương vào thế bị động đối phó. Trong đấu tranh vệ quốc càng không thể thiếu mục biểu tình chính trị, đề cao chính nghĩa. Những cuộc biểu tình bất bạo động do 20 tổ chức Xã hội Dân sự phát động chống TQ đặt giàn khoan vào hải phận VN hôm 11/5/2014 gây chấn động trong và ngoài nước, thật sự là mồi lửa làm dấy lên những cuộc biểu tình chống TQ xâm lược khắp nơi trên thế giới, đẩy TQ vào thế bị động đối phó.
Những cuộc biểu tình do thế lực mờ ám nào đó áp đặt, gây bạo loạn ở Bình Dương, Đồng Nai, Hà Tĩnh trước sự làm ngơ của công an, đó là cái lỗi của nhà cầm quyền, cớ sao dựa vào đó rồi cấm biểu tình chống TQ xâm lược? Tay lỡ dính bùn thì rửa, cớ sao lại dùng dao chặt nó gây đau đớn bản thân, làm cho bè bạn nghi ngờ, kẻ thù hớn hở?
Nếu người dân biểu tình theo hiến định, có kẻ xấu xen vào gây mất an ninh trật tự là tả khuynh, dựa vào cớ đó, cấm biểu tình yêu nước là hữu khuynh. Khuynh tả, khuynh hữu gì cũng sai, cũng chuốc lấy hậu quả cả! Vậy thì cơ quan công lực phải có trách nhiệm giữ đừng cho kẻ xấu xen vào gây rối, đảm bảo cho những cuộc biểu tình của người dân đi đúng hướng.
2/ Tại sao không chấp nhận liên minh phòng vệ?
Việt Nam là một nước nhỏ và yếu so với TQ, nếu chỉ tự mình đương đầu với TQ thì phần thua ắt nghiêng về phía VN. Lối thoát duy nhất của VN là phải liên minh liên kết với càng nhiều nước càng tốt để phòng vệ. Cớ sao đất nước đang bị TQ giày xéo mà vẫn khư khư “không liên minh với nước nào cả, không cho bất cứ nước nào đặt căn cứ quân sự ở VN, không dựa vào nước nào để chống lại nước thứ ba” - anh hùng rơm như thế chỉ còn có chết!
Trong chiến tranh chống xâm lược Pháp và can thiệp Mỹ chẳng phải VN ta cũng liên minh với Liên Xô, Trung Quốc… để sinh tồn hay sao?
Mỹ là cường quốc quân sự số một thế giới thế mà bao giờ họ cũng liên minh với nhiều nước ở khắp các châu lục, vừa tăng sức mạnh cho mình vừa trợ thủ đắc lực cho bè bạn trong liên minh.
Dầu đã là đồng minh với Mỹ từ lâu, vẫn thấy chưa đủ, gần đây, Nhật còn mớm ý muốn liên minh quân sự với Philippines, VN, Malaysia, Indonesia. Quả là Nhật biết phòng xa.
Là nước nhỏ, nhất là nước nhỏ như VN, sống bên cạnh gã khổng lồ đầy tham vọng, phải biết phận mình, liên minh thì sống, lẻ loi thì chết. Hoàn cảnh VN chẳng khác Ukraine, một nước nhỏ ở cạnh nước lớn tham vọng bá quyền, muốn giữ độc lập tự chủ cho mình, đối phó với bá quyền TQ, nếu chưa liên minh được Mỹ, với cả khối Asean thì ít ra VN ta cũng phải tìm cách liên minh với các nước cùng cảnh bị TQ đe dọa biển đảo như Nhật, Phi, Mã, Indo. Đã đến nước này, lãnh đạo VN phải tỉnh táo, loại ra khỏi đầu hoang tưởng đàm phán song phương với TQ.
3/ Sao chưa thả những người yêu nước còn bị giam cầm?
Không đợi đến giờ này mới thấy tham vọng của TQ, những người yêu nước viễn kiến như Nguyễn Văn Hải, Bùi Hằng chẳng hạn, là những “cây” biểu tình luôn dẫn đầu trong các cuộc xuống đường chống TQ xâm lược. Họ viết trên áo, xăm trên người những dòng chữ yêu nước làm lay động lòng người. Lẽ ra, họ phải được tôn trọng, đàng này chính quyền phịa ra những cái cớ vu vơ nào đó rồi bắt họ nhốt vào tù!
Một câu hỏi đặt ra, tại sao ở VN ta, hơn nửa thập kỷ qua, những người yêu nước, có đầu óc tiên tiến, nhìn xa hiểu rộng luôn là nạn nhân của chế độ?
*
Ngày nào giới lãnh đạo còn chia bè chia cánh, thờ ơ trước vận nước, còn cấm biểu tình yêu nước, còn chưa tạo được liên minh để phòng vệ, còn cầm tù những người yêu nước thì ngày ấy còn nguy cơ mất nước.
Người ta chỉ mừng khi nghe Thủ tướng và một ít người đương quyền khác đồng cảm với dân, công khai lên tiếng chống TQ xâm lược, nhưng người ta đâu đã tin, mà đang chờ xem hành động thật sự của họ. Vì nói và làm không đi đôi đã trở thành bịnh mãn tính của giới lãnh đạo Việt Nam từ lâu rồi.
Cho đến giờ này, chỉ có phía Nhà nước, đứng đầu là Thủ tướng lên tiếng chống TQ xâm lược. Nếu nghe theo Thủ tướng biết đâu sự kiện Thiên An Môn tái hiện ở VN?! Nhớ lại xem, sinh viên TQ nghe theo phái cấp tiến của Tổng bí thư Đảng CSTQ Triệu Tử Dương, tập trung tại quảng trường Thiên An Môn đòi thực hiện dân chủ; phái bảo thủ Đặng Tiểu Bình sử con bài Lý Bằng, Giang Trạch Dân, dùng chiến xa nghiền nát hàng ngàn sinh viên, đó chẳng phải là bài học nhản tiền của một xã hội mà giới lãnh đạo còn phân chia bè phái?
Có lẽ giờ này, giới cầm quyền TQ tạm yên lòng khi VN còn cấm biểu tình chống TQ, còn thà chết chớ không liên minh với bất cứ nước nào, còn tiếp tục giam cầm những người “cứng đầu” dám chống TQ, và Đảng cầm quyền vẫn còn chưa ra mặt chống TQ xâm lược.
10/6/2014
T.T.
Tác giả gửi BVN
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét