Thứ Tư, 16 tháng 7, 2014
THẢO LUẬN THOÁT TRUNG VỀ VĂN HOÁ (10): Muốn thoát Trung, phải trung thực
Hoàng Hưng
Đầu năm 2000, là “phóng viên đặc biệt” của báo Lao Động, tôi có phỏng vấn chị TS Tâm lý học Phạm Bích Hợp, người đàn bà bản lĩnh đã tự mở một trung tâm Nghiên cứu Tâm lý Dân tộc và tổ chức hai cuộc hội thảo động trời về chủ đề tâm lý người Việt. Báo Lao Động của tôi đã xiểng liểng vì bài phỏng vấn ấy, do không “kiểm duyệt bỏ” một vài ý kiến phát biểu quá “nhạy cảm”. Trong đó, Giáo sư Phan Ðình Diệu, đại biểu Quốc hội, Uỷ viên Chủ tịch đoàn Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam đã đưa ra lời khái quát giật mình: “CÁI GIẢ chẳng những đang là một thói quen mà còn trở thành một đạo lý“. TS Phạm Bích Hợp bình luận thêm: “Trên diễn đàn, trong hội nghị, ở nhà trường… lắm khi người ta nói giả hơn là nói thật và hài lòng với việc cùng nhau che đậy những sự thật ai cũng biết nhưng chẳng ai nói ra. Tinh thần tôn trọng sự thật có lẽ là một giá trị thấp kém nhất trong đời sống tâm lý của không ít người Việt Nam hôm nay, trong khi nó lại là cần thiết để đồng thuận và phát triển.
Bởi vì người ta chỉ có thể đồng thuận trên căn bản cùng thừa nhận những sự thật. Và sự phát triển tự nó không thể chấp nhận một tình trạng vờ vịt làm giả vờ và nói dối lẫn nhau. Cũng đã có một vài chính khách tung ra lời kêu gọi “hãy nhìn thẳng vào sự thật”, nhưng sau đó sự thật vẫn là cái người ta biết rõ nhưng lại tự thấy nên tránh là hơn. Nếu không vượt qua được nghịch lý này thì không thể nói đến lòng tự tin và tự trọng cho chúng ta và cho con em chúng ta. Bởi vì trọng sự thật là thước đo đầu tiên của lòng tự trọng.”
Từ đấy đến nay đã 14 năm. Mặc kệ lời cảnh báo của các trí thức tâm huyết, CÁI GIẢ ngày càng chiếm địa vị ngự trị mọi lĩnh vực của đời sống, không những chỉ ảnh hưởng đến lòng tự trọng mà còn tác hại nhãn tiền đến sự sống còn của dân tộc.
Nguồn cơn là từ đâu? Tôi cho rằng GIẢ DỐI là một trong những đặc tính văn hoá căn bản mà giới lãnh đạo China Cộng đã xây dựng thành công trong xã hội của nước họ và cũng truyền nhiễm khá thành công sang xã hội Việt Nam qua nhiều năm hai đảng khăng khít “môi răng”.
Biểu hiện giả dối thì rất nhiều, hôm nay tôi chỉ nói đến cái giả dối trọng yếu nhất, tổ sư nhất, bao trùm nhất, hệ lụy ghê gớm nhất đối với việc bảo vệ độc lập và phát triển đất nước Việt Nam ta.
Đó chính là sự GIẢ DỐI về lý tưởng, mục tiêu, chủ thuyết phát triển đất nước. Cho đến hôm nay, cả thế giới không còn ai tin vào lý tưởng “Cộng sản”, vào học thuyết “Mác-Lênin”, vào con đường “xã hội chủ nghĩa” (theo kiểu được gọi là “Chủ nghĩa xã hội khoa học” mà cực kì phản khoa học – tức là dựa trên chuyên chính vô sản, do Đảng của “giai cấp công nhân” độc quyền lãnh đạo toàn diện, công hữu tư liệu sản xuất, kinh tế tập trung kế hoạch hoá…); kể cả những người đang cố sức “kiên định” chúng trong các phát biểu, các văn bản cương lĩnh… tôi cam đoan trong lòng họ cũng chẳng tin. Bản thân China, kể từ khi họ Đặng tuyên ngôn “mèo trắng, mèo đen”, thì đã bắt đầu “thoát Cộng, thoát Mác-Lê” rồi, đến hôm nay xã hội China rõ ràng là xã hội của chủ nghĩa tư bản (CNTB) man rợ, CNTB thân hữu, Đảng Cộng sản China rõ ràng là một thế lực độc tài bảo vệ quyền lợi của một giai tầng đặc quyền thống trị. Thế mà Đảng Cộng sản China vẫn rêu rao “chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Mao Trạch Đông” (tư tưởng Mao thì họ bỏ phần “lấy nông thôn bao vây thành thị”, nhưng vẫn giữ một yếu tố căn bản, đó là chủ nghĩa bành trướng Đại Hán).
Việt Nam đang đi theo đúng mô hình China Cộng, và quán triệt cái VĂN HOÁ GIẢ DỐI, nói một đằng làm một nẻo: Nói “Mác-Lênin”, “định hướng xã hội chủ nghĩa”, mà làm thì cướp đất nông dân trao cho các tập đoàn tư bản nhà nước và tư bản thân hữu, hạn chế tối đa quyền đình công và làm lơ những quyền lợi thiết yếu của công nhân, mặc cho các công ty độc quyền thả sức tăng giá các nhu yếu phẩm như điện, xăng dầu, thuốc men, sữa… Tất cả nội dung của cái gọi là “Mác-Lênin” và “định hướng xã hội chủ nghĩa” chỉ còn lại điều duy nhất: Độc quyền toàn trị của một đảng tên gọi là cộng sản, nhưng bây giờ chủ yếu là đảng của tầng lớp “cán bộ quan liêu”, đâu còn liên quan gì đến công-nông! Cứ so sánh thực tế đời sống công nhân với các tầng lớp khác trong xã hội là biết ngay giai cấp nào đang nắm quyền lãnh đạo đất nước!
Trên diễn đàn này, có tác giả cho rằng “thoát Trung là thoát “Mác-Lênin”, nhưng nói cho đúng, chính Trung (China) đang “thoát Mác-Lênin”, và Việt Nam cũng đang dần dần “thoát Mác-Lênin” mà không dám tuyên bố thôi. Chỉ cần nghĩ về cái mục tiêu “Dân giàu, nước mạnh, xã hội dân chủ, công bằng, văn minh” mà ai cũng tán thành, chỉ cần nghe các nhà lãnh đạo ra sức cầu xin các nước tư bản công nhận Việt Nam có nền kinh tế thị trường, ta đủ thấy họ thèm muốn “thoát Mác-Lênin” ra sao rồi.
Thế nhưng, lại nhưng, trên các văn bản chính thức, người ta vẫn bắt mọi người phải nhận “Chủ nghĩa Mác-Lênin” là nền tảng tư tưởng! Trên đường lối kinh tế cơ bản, người ta vẫn đòi “kinh tế nhà nước chủ đạo”, “đất đai sở hữu toàn dân”. Thật mâu thuẫn, tréo ngoe! Từ đó sinh ra bao nhiêu điều lộn xộn, tay phải chém tay trái, xã hội nháo nhào! Từ đó sinh ra đủ thứ GIẢ: đầy tớ giả, dân chủ giả, nhân quyền giả, luật pháp giả, tự do ngôn luận giả, cho đến bầu cử giả, đấu thầu giả, bằng giả, làm việc giả, thậm chí cả… tù giả, và mới đây phát hiện cả… “lính đảo” giả, thì nguy quá rồi!
Có không ít người biện bạch: Biết “Mác-Lênin” là sai rồi, nhưng phải nói thế, nếu không thì loạn à? Cứ nói thế để “ổn định”, rồi ta cứ ngầm ngầm “thoát” cũng được chứ sao?
Song, chính chỗ KHÔNG TRUNG THỰC ấy ngày càng là vấn đề, nó là cái mầm loạn lớn lên nhanh như Tháng Gióng trong thời đại toàn cầu hoá và Internet! Bởi vì thông tin đã không thể bưng bít, mà còn khăng khăng NÓI DỐI theo bài bản Goebbels những năm 1940 thì thật là cố đấm ăn xôi!
Vừa rồi, tôi có dịp bất ngờ chứng kiến những doanh nhân trí thức thành đạt phát biểu trên một diễn đàn công khai. Ông A. nói: “Hồ Chí Minh là nhà ái quốc, nhưng khi tôi thấy ông chọn chủ nghĩa Mác thì tôi buồn lắm, vì chủ nghĩa ấy các nước trên thế giới không thích, và đó chính là nguyên nhân khiến cho Việt Nam chiến tranh liên miên!”. Ông B: “Người Việt Nam chia rẽ quá. Có ba triệu người Việt ở nước ngoài mà họ không chịu về giúp nước. Nhưng nếu Việt Nam có một chính thể đúng, họ sẽ về!”. Người dân bây giờ đã chẳng sợ nói toạc ra như thế đấy, các vị lãnh đạo có biết không?
Một khi đã GIẢ DỐI từ những điều thiêng liêng nhất, thì nói còn ai nghe: lòng dân không tin, không phục, ấy là mầm loạn lớn nhất; và trong khí quyển giả dối ấy, chỉ những kẻ bất tài cơ hội man trá mới có đất dụng võ, người trung thực sẽ bị vứt bỏ, bộ máy nhà nước sẽ suy yếu nhanh chóng, ấy là mầm loạn lớn thứ nhì. Đó là ở bài này, mới chỉ nói trong phạm vi những vấn đề thời sự, tôi chưa muốn bàn đến hệ lụy lâu dài mà SỰ GIẢ DỐI thống trị gần nửa thế kỷ trên cả nước đã phá hủy rất căn bản nền tảng đạo đức xã hội của người Việt, mà tôi coi đó là một tội ác lớn nhất của chủ nghĩa Stalin + Mao đối với dân tộc ta.
Vẫn biết thừa nhận cái sai kéo dài, tích tụ quá lâu quả là cực khó, cực đau đầu đau tim, và… tôi cho rằng cái chính là người ta QUÁ SỢ hậu quả khó lường! Tôi cũng biết nhiều đảng viên lâu năm, những người rất tốt, rất cấp tiến, rất “phản biện”, thấy rõ đảng đã biến chất, đã thành “đảng khác”, mà vẫn quyến luyến không chịu ra đảng, vì rất nhiều lý do khó nói!
Song, việc China Cộng đã bước sang giai đoạn trắng trợn xâm lược, xé bỏ mặt nạ “16 chữ vàng” trong đó có “lý tưởng tương thông”, vừa là tình thế bắt buộc Đảng Cộng sản Việt Nam phải dũng cảm công khai đoạn tuyệt với tất cả những thứ “viển vông” (không biết đến hết thế kỷ có đạt được không, như Ngài Tổng Bí thư thú nhận trong “phút buột miệng”) như một giải pháp căn cốt để “thoát Trung”, vừa là cơ hội ngàn vàng để đảng có thể làm việc ấy mà còn giữ được tính chính danh, mà xã hội vẫn ổn định, không sợ loạn!
Bởi vì lịch sử đang lặp lại một mối tương quan chặt chẽ giữa bảo vệ độc lập và lựa chọn chế độ: 130 năm trước (tính từ 1884), CNTB Pháp là kẻ thù xâm lược nước ta, điều đó dẫn đến tâm lý: muốn chống Pháp, phải chọn một chủ thuyết đối lập với nó. Đó là động cơ khiến Nguyễn Ái Quốc chọn Đảng Cộng sản Pháp ở hội nghị Tours và đi theo Quốc tế vô sản. Vậy bây giờ: muốn chống China Cộng, con đường tất yếu phải là chọn mô hình phát triển đối lập với đường lối Độc tài toàn trị phát xít hoá của tư bản man rợ giả danh Cộng sản: đó chính là nền CHÍNH TRỊ DÂN CHỦ PHÁP QUYỀN + KINH TẾ THỊ TRƯỜNG + XÃ HỘI DÂN SỰ.
Tôi tin rằng, chỉ cần Đảng Cộng sản Việt Nam dứt khoát, dũng cảm TRUNG THỰC thừa nhận con đường thoát độc tài nói trên, để Việt Nam đàng hoàng gia nhập thế giới dân chủ văn minh, sẽ tạo được một bước ngoặt hết sức quyết định trên đường “thoát Trung” và quy tụ được lòng dân trong nước cùng với các đồng minh quốc tế hợp thành sức mạnh vô địch chống xâm lược China Cộng! Và dân sẽ “miễn trừ” những tội lỗi sai lầm của họ trong quá khứ, và họ sẽ vẫn có chỗ đứng xứng đáng trong lòng dân tộc! Chắc chắn sẽ có rất nhiều người tự nguyện vào đảng để chống xâm lược nếu Đảng Cộng sản đổi tên thành Đảng Lao động hay Đảng Dân tộc chẳng hạn!
Mặc dù có rất nhiều sự việc khiến người ta phải nghi ngờ, tôi vẫn không tin, hoặc không muốn tin rằng Đảng Cộng sản Việt Nam KHÔNG MUỐN THOÁT TRUNG vì đã gắn chặt quyền lợi ích kỷ của mình với bọn xâm lược. Cầu mong tôi không bị ngây thơ như các nhà thơ thường vốn thế! Còn nếu như mọi việc sẽ diễn ra cho thấy tôi quá ngây thơ, thì tôi chỉ còn biết khóc cho đất nước này, cho bản thân mình, cho dân tộc Việt, và thảm hoạ sẽ giáng xuống cho tất cả, không trừ một ai, kể cả những kẻ NGU TRUNG VỚI TRUNG!
Tác giả gửi Văn Việt.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét