Thứ Bảy, 1 tháng 2, 2014

Khen tên dân gian của Tổng Bí thư

Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng

Báo Đại biểu Nhân dân nói người ta bảo ông Trọng 'Lú' vì không ăn tiền

Báo  Đại biểu Nhân dân có bài nói Tổng Bí thư đảng Cộng sản Việt Nam có tên dân gian 'Trọng Lú' vì người dân 'khen ông sạch' và chê các lãnh đạo khác tham tiền. 

Tác giả Thăng Long của bài báo 'Viết tiếp Có lẽ sự thật nằm ở dư luận' mở đầu bằng chuyện ông Trọng lẩy Kiều 'Nghĩ mình phận mỏng cánh chuồn' khi nhậm chức Chủ tịch Quốc hội khóa XII.
Cây viết Thăng Long bình luận trong bài viết mà từ ông với chữ Ô viết hoa luôn được dùng khi nói đến vị Tổng Bí thư hiện nay: "[T]ôi có ý chê Ông...với cương vị ấy sao Ông lại lẩy câu kiều ở hoàn cảnh ấy của Kiều. Sau này hiểu hơn, tôi mới thấy thông cảm vì tôi biết Ông thật sự chân thành."

Nói bóng gió tới những câu vè về ông Trọng khi làm Bí thư Hà Nội, và các cộng sự ở Hà Nội gồm ông Phùng Hữu Phú là Phó của ông Trọng kiêm Chủ tịch Hội đồng Nhân dân, ông Hoàng Văn Nghiên là Chủ tịch và ông Nguyễn Quốc Triệu là phó của ông Nghiên, tác giả Thăng Long bình luận:

"Ông được ghép chữ Lú ngay sau tên của mình cùng vần vè với người khác gán với chữ tham, chữ gian, chữ gì gì nữa, nói chung là chẳng hay ho gì."

"Đọc cả câu ấy, phải sau rất nhiều năm, và hình như cho đến bây giờ tôi mới thật hiểu. Hiểu ra cái thâm thúy của dân gian: Họ chê người ta. Họ khen Ông bằng cái cười mỉm, nụ cười thoáng qua như Nguyễn Ái Quốc tả nụ cười của Phan Bội Châu.

"Ấy là, Ông sạch, sạch quá, mình Ông sạch. Sạch như Ông chắc phải như Khuất Nguyên mà tìm tới sông Mịch La thôi, sạch như thế với thói đời xưa nay bẩn, thì là lú lẫn thật rồi."

Khuất Nguyên (278 - 343 trước Công lịch) là nhà thơ Trung Hoa thời Chiến Quốc, được cho là tác giả Sở Từ đã nhảy xuống sông tự vẫn sau khi Sở mất nước.
"Ông sạch, sạch quá, mình Ông sạch. Sạch như Ông chắc phải như Khuất Nguyên mà tìm tới sông Mịch La thôi, sạch như thế với thói đời xưa nay bẩn, thì là lú lẫn thật rồi."
Tác giả bài báo khá lạ về Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam cũng bình luận thêm về sự trong sạch của Giáo sư Trọng và phu nhân của ông:

"Anh Đông, thư ký của Ông kể, khi về nhận Bí thư Thành ủy Hà Nội, Ông xòe bàn tay bảo, mình với cậu thi đua nhé. Hai bàn tay ấy hôm nay vẫn còn trắng.

"...Hồi mới có Nghị quyết Trung ương 4, dân và cán bộ thì thích, nhưng có kẻ ghét, có kẻ đặt điều bảo nghe nói chụp được cả ảnh bà nhà ông ấy nhận phong bì.

"Anh em có hỏi, tôi có nói: Họ không nói được gì ông ấy thì họ bảo bà ấy, như tôi biết bà ấy không có tính ấy, tay bà ấy không biết cầm cái phong bì đâu. Ai biết cầm nhìn biết liền."

'Kỹ lưỡng, tình người'

Bài báo cũng nói chính ông Trọng là người ký quyết định nâng cấp báo Đại biểu nhân dân lên 'Báo loại I, cấp tổng cục'.

Tác giả nhắc lại rằng chính ông Trọng quyết định tự ký quyết định bổ nhiệm tổng biên tập Hồ Anh Tài lúc bấy giờ với mức phụ cấp 1,25, mức mà Quốc hội có thể quyết thay vì mức 1,3, vốn thuộc về quyền của Ban Tổ chức Trung ương.

Hơn nữa ông Trọng cũng được cho là đã sửa câu 'Văn phòng Quốc hội là cơ quan chủ quản của Báo Đại biểu Nhân dân' thành 'Văn phòng Quốc hội là cơ quan chủ quản của Tòa soạn báo Đại biểu Nhân dân' cho phù hợp với luật báo chí.

Tác giả bình luận: "Kỹ lưỡng đến thế, chặt chẽ từ pháp lý đến tình người như thế còn được mấy ai nhỉ?"
"Giàu như Phú - Lú như Trọng - Lật lọng như Nghiên - Tiêu tiền như Triệu"
Vè dân gian về lãnh đạo Hà Nội 

Nhưng cây viết Thăng Long không nói gì về chữ 'lú' được dùng trong một hoàn cảnh khác khi người ta nói ông Trọng từng là Chủ tịch của 'Hội đồng lú lẫn trung ương' mà tên chính thức là 'Hội đồng Lý luận Trung ương'.

'Sự thật ở dư luận'

Vào cuối bài viết, tác giả kết: "Ấy là vì Văn Bông đã viết ra thì tôi đành viết thêm thôi chứ không có ý gì khen chê.

"Bởi, dư luận có khi có cái ranh mãnh của nó.

"Như, có người bảo Nghị quyết Trung ương 4 có làm gì được ai đâu. Thế thì, ngẫm mà xem, sao có nhiều kẻ xấu sợ nó đến thế?"

Bài của ông Thăng Long được viết sau khi có bài 'Có lẽ sự thật nằm ở dư luận' của tác giả Văn Bông, cũng của báo Đại biểu Nhân dân.

 Văn Bông nói về tình trạng 'rải kinh phí ngoài hợp đồng' và tiền 'đi đêm' mà doanh nghiệp phải chi cho các quan chức chính phủ để có hợp đồng. 

Câu kết của bài 'Có lẽ sự thật nằm ở dư luận' là: "Sự thật trước pháp luật là căn cứ vào chứng lý, nhưng sự thật trong xã hội đôi khi nằm ở dư luận.

"Người làm hoạch định chính sách đôi khi phải tìm sự thật ở dư luận."

Hiện chưa rõ vì sao báo Đại biểu Nhân dân đăng bài viết này, trong bối cảnh gì.

Một vài năm trước, Tổng biên tập báo Hồ Anh Tài có cho hay quan điểm của ông về báo chí Việt Nam "Nghị quyết của Đảng, Pháp luật của Nhà nước không quy định 'vùng cấm'. Vậy tại sao chúng ta phải lảng tránh".

"Khen ngợi là thuộc tính của báo chí nhưng phê phán cũng là một thuộc tính khác của báo chí", ông  Hồ Anh Tài nói hồi 2007 trong một cuộc đối thoại với bạn đọc tại Việt Nam. 


Kịch liệt phản đối ông Thăng Long 

 Đào Hiếu  (Blog Đào Hiếu http://daohieu.wordpress.com/)

TRONG LU 

Vừa qua, trên báo điện tử daibieunhandan.vn, tiếng nói của quốc hội CHXHCNVN, xuất hiện bài viết của một ông (hay bà) Thăng Long nào đó, với cái tít: Viết tiếp Có lẽ sự thật nằm ở dư luận. Tôi, một người yêu Đảng, yêu Bác Hồ, đã đọc bài viết đó và… vô cùng phẫn nộ vì cái kiểu bôi bác giễu cợt lỗ mãng của ông/bà Thăng Long (TL).

Nội dung bài viết này nói về “Chủ tịch QH khóa XII”, tức là đồng chí đương kim tổng bí thơ Nguyễn Phú Trọng. Ông này đã cả gan nhắc đến cái “ních nêm” mà bọn đểu trong dân gian gán cho đồng chí TBT: LÚ. TRỌNG LÚ. (Tôi nhắc đến cái tên lóng này ở đây thì không còn ý nghĩa nữa, vì nó đã được ông TL chính thức đưa lên mặt báo của QH trước rồi!) TL muốn nhắc đến mấy câu vè “Giàu như Phú – lú như Trọng – lật lọng như Nghiên – tiêu tiền như Triệu” mà bọn đểu Hà Thành dùng để nói về “bộ tứ” lãnh đạo HN cách đây hơn một thập niên. Tuy nhiên, ông ta né tránh thể hiện cái đểu bằng cách bảo cái biệt hiệu LÚ này là cách dân gian khen đồng chí í. Khen là liêm khiết. Và ban biên tập daibieunhandan.vn đã bị TL lừa! Lừa ngoạn mục! Chơi xỏ mà giả vờ ca ngợi. Bởi vì, căn cứ vào mọi căn cứ, bọn đểu, khi gán cái ních nêm này cho TBT, chúng muốn nói rằng những “ný nuận” (bọn đểu hay phát âm như rứa) mà đồng chí nêu ra đã lỗi thời rồi, và TL thừa hiểu điều đó.

Nhưng TL không phải chỉ chơi xỏ TBT. Ông ta mượn cớ khen TBT để chửi toàn bộ đội ngũ cán bộ đảng và nhà nước ta. “Ấy là, Ông sạch, sạch quá, mình Ông sạch” (tôi gạch dưới – ML), TL viết. “Mình Ông sạch” tức là toàn bộ bọn còn lại đều bẩn! Đây là một câu nói thóa mạ Đảng một cách láo xược nhất! Thậm chí, đây có thể còn là sự nhục mạ đối với toàn dân tộc! Bản thân đồng chí TBT, khi lên tiếng cảnh báo cán bộ đảng viên về nguy cơ “thoái hóa biến chất” cũng chỉ dám nói đến “một bộ phận không nhỏ”. Thế mà TL dám nói “Mình Ông sạch”. Rõ ràng, TL là tay sai “các thế lực thù địch” ngoại bang!

Rồi TL lại lật lại: dùng cái nhận định về sự “bẩn” của mọi cán bộ hòng đánh một đòn chí mạng vào TBT. “Sạch như Ông chắc phải như Khuất Nguyên mà tìm tới sông Mịch La thôi…” Đây là gì, nếu không phải là lời nhắn rằng tốt nhất TBT hãy nhảy xuống sông mà chết đi?! Đã thế, ở cuối câu lại còn có những từ “lú lẫn thật rồi”!!!

Đoạn sau của bài viết, TL “khen” một vài động thái cụ thể của “Chủ tịch QH khóa XII”. Nào là “ký Nghị quyết 816 của Ủy ban Thường vụ Quốc hội đổi tên Báo thành Báo Đại biểu nhân dân, nâng cấp thành Báo loại I”, nào là: khi thấy câu “Văn phòng Quốc hội là cơ quan chủ quản của Báo Đại biểu nhân dân.” Ông Chủ tịch QH Khóa XII đọc rất kỹ và hạ bút thêm vào hai chữ: “Văn phòng Quốc hội là cơ quan chủ quản của Tòa soạn Báo Đại biểu nhân dân.” Trời ơi! Khen một vị lãnh đạo cấp cao nhất của một dân tộc 90 triệu người mà không nêu ra được quyết sách nào mang tầm kinh bang tế thế, mà chỉ nói đến việc nghĩ mãi mới đổi tên được một tờ báo, nghĩ mãi mới thêm được “hai chữ”, hai chữ hoàn toàn không quan trọng gì, vào một câu trong văn bản, thì khác gì nói vị ấy thuộc loại vô dụng! (Tất nhiên, Michael Lang tôi tin rằng các đồng chí í phải làm những việc lớn lắm, chứ không phải chỉ có ba cái tiểu tiết í.)

Chiêu xỏ lá cuối cùng (trong bài) của TL là nhắc đến dư luận nói phu nhân TBT “cầm phong bì” và nói “Nghị quyết Trung ương 4 có làm gì được ai đâu”. Rồi, để không bị quy tội, TL ngoắt lại, nói “tay bà ấy không biết cầm cái phong bì đâu” và “sao có nhiều kẻ xấu sợ nó (Nghị quyết TW-4 – ML) đến thế?” Nói vuốt đuôi thế thôi, chứ biện bạch vu vơ không chứng minh được thì chỉ là cách “né đòn”, khỏi bị chụp mũ cái tội nói xỏ vợ TBT và chê cái chủ trương đưa ra một nghị quyết vô tác dụng.

MICHAEL LANG   

P.S. Để quý vị tiện theo dõi và để Michael Lang tôi khỏi mang tiếng nói điêu, xin “ơ-tách” (attach) cái bài của TL dưới đây.

Viết tiếp: Có lẽ sự thật nằm ở dư luận

Thăng Long  

Nhân đọc bài Có lẽ sự thật nằm ở dư luận của Văn Bông, chợt nhớ chuyện Chủ tịch QH Khóa XII.

Hồi ấy, khi Ông nhậm chức Chủ tịch QH, là người làm báo xuất thân từ khoa Ngữ văn Đại học Tổng hợp, tôi có ý chê Ông khi Ông đọc câu Kiều: Nghĩ mình phận mỏng cánh chuồn.Tôi nói với cương vị ấy, sao Ông lại lẩy câu Kiều ở hoàn cảnh ấy của Kiều. Sau này hiểu hơn, tôi mới thấy thông cảm vì tôi biết Ông thật sự chân thành.

Trước đấy, dư luận về Ông không nhiều, nhưng không phải dư luận hay, Ông được ghép chữ LÚ ngay sau tên của mình cùng vần vè với người khác gán với chữ tham, chữ gian, chữ gì gì nữa, nói chung là chẳng hay ho gì. Đọc cả câu ấy, phải sau rất nhiều năm, và hình như cho đến bây giờ tôi mới thật hiểu. Hiểu ra cái thâm thúy của dân gian: Họ chê người ta. Họ khen Ông bằng cái cười mỉm, nụ cười thoáng qua như Nguyễn Ái Quốc tả nụ cười của Phan Bội Châu. Ấy là, Ông sạch, sạch quá, mình Ông sạch. Sạch như Ông chắc phải như Khuất Nguyên mà tìm tới sông Mịch La thôi, sạch như thế với thói đời xưa nay bẩn, thì là lú lẫn thật rồi.

Anh Đông, thư ký của Ông kể, khi về nhận Bí thư Thành ủy Hà Nội, Ông xòe bàn tay bảo, mình với cậu thi đua nhé. Hai bàn tay ấy hôm nay vẫn còn trắng.

Dài dòng như vậy về dư luận chỉ để nhớ lại chuyện cách đây 4 năm Ông gọi Tổng biên tập Báo Người đại biểu nhân dân tới gặp Ông, Ông hỏi chuyện làm báo, hỏi chuyện thu nhập của anh em và hỏi thật khéo hoài bão của người phụ trách tờ báo… Sau đó, Ông với tư cách Chủ tịch QH đã ký Nghị quyết 816 của Ủy ban Thường vụ Quốc hội đổi tên Báo thành Báo Đại biểu nhân dân, nâng cấp thành Báo loại I, cấp tổng cục và trực tiếp ký Nghị quyết bổ nhiệm Tổng biên tập Báo ĐBND cho đồng chí Hồ Anh Tài. Anh Trần Đình Đàn, Chủ nhiệm VPQH lúc đó kể lại có ý kiến đề nghị phụ cấp cho Tổng biên tập là 1,3, nhưng nếu phụ cấp 1,3 thì quyền ký quyết định lại thuộc Ban Tổ chức Trung ương, còn phụ cấp 1,25 thì thuộc lĩnh vực QH quyết. Đắn đo một chút, Chủ tịch QH Khóa XII quyết định để chính mình ký nghị quyết bổ nhiệm.

Nhưng, cũng vẫn theo nguyên Chủ nhiệm VPQH Trần Đình Đàn, ở Nghị quyết 816 của Ủy ban Thường vụ Quốc hội Khóa XII có điều khoản lúc đầu được soạn như sau: Văn phòng Quốc hội là cơ quan chủ quản của Báo Đại biểu nhân dân. Ông Chủ tịch QH Khóa XII đọc rất kỹ và hạ bút thêm vào hai chữ Văn phòng Quốc hội là cơ quan chủ quản của Tòa soạn Báo Đại biểu nhân dân. Ông giải thích như thế phù hợp với Luật Báo chí là có cơ quan chủ quản, nhưng VPQH quản lý Báo ĐBND về mặt hành chính, còn Báo ĐBND là Tiếng nói của Quốc hội nên chỉ đạo nội dung là Thường vụ Quốc hội và giao cho anh Uông Chu Lưu, Phó chủ tịch QH chỉ đạo nội dung của Báo.

Kỹ lưỡng đến thế, chặt chẽ từ pháp lý đến tình người như thế còn được mấy ai nhỉ?

Hồi mới có Nghị quyết Trung ương 4, dân và cán bộ thì thích, nhưng có kẻ ghét, có kẻ đặt điều bảo nghe nói chụp được cả ảnh bà nhà ông ấy nhận phong bì. Anh em có hỏi, tôi có nói: Họ không nói được gì ông ấy thì họ bảo bà ấy, như tôi biết bà ấy không có tính ấy, tay bà ấy không biết cầm cái phong bì đâu. Ai biết cầm nhìn biết liền.

 viết thêm thôi chứ không có ý gì khen chê. Bởi, dư luận có khi có cái ranh mãnh của nó. Như, có người bảo Nghị quyết Trung ương 4 có làm gì được ai đâu. Thế thì, ngẫm mà xem, sao có nhiều kẻ xấu sợ nó đến thế?

Nguồn: daibieunhandan.vn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét