Thứ Tư, 19 tháng 8, 2015

Hoài Lâm - Một tâm tình nói cùng Đảng



Hoài Lâm
Theo VNTB


Đảng ngày nay đã thoái hóa biến chất không còn là đảng ngày xưa nữa. Cũng phải thôi, cái máy tốt đến đâu xài riết có ngày cũng hư, hao mòn. Có thể xem Đảng cầm quyền hiện nay như một chiếc xe gắn máy đời cũ. Trong khi xã hội có những chiếc xe máy khác chạy tốt hơn, bền hơn mà ta cứ "thương tiếc" chiếc xe máy đã xài hằng thế kỷ thì sao tiến kịp thiên hạ?

Bất quá nếu nó là do ông bà để lại làm của "gia bảo", hoặc do xe đã có lúc chở cả gia đình đi sơ tán, bé con còn đỏ hỏn; hoặc vì nó giữ gìn kỷ niệm về người vợ mà ông chung thủy, nhớ đến những lúc đã cùng nhau rong ruổi trên chiếc xe này- mà giờ đây bà đã về nơi chín suối - thì ông chỉ nên treo nó lên, thậm chí là giữa nhà như một vật trong bảo tàng mà thôi.

Theo Đảng và cuộc đời Thúy Kiều

So sánh vậy thấy "cơ học" quá! Nhưng một đảng gồm những con người có nhận thức, có giác ngộ, theo một lý tưởng có chủ thuyết Mac-Lenin với mục tiêu rõ to: giải phóng dân tộc, giải phóng giai cấp vô sản toàn thế giới, tiến lên CNCS “làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu” - không thể coi như "cái máy" xài rồi vất đi được!

Đúng thế! Bởi vậy nhân dân ta đã theo đảng đánh Tây, đuổi Nhật, kháng chiến chống Mỹ cứu nước (đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào) thành công hết rồi. Tính từ khi giải phóng xong miền Nam, thống nhất đất đến nay là 40 năm; cộng với trước đó tính từ Xô Viết Nghệ Tĩnh năm 1930 vị chi là 85 năm có lẻ!

Cuộc đời của Thúy Kiều chỉ có 15 năm lưu lạc mà cái 7 nổi 3 chìm đã quá gian truân! 85 năm theo đảng con đường lại càng gập ghềnh khúc khuỷu! Có cái đảng bảo làm, có cái đảng không muốn nhưng phải nghe đảng Mao, đảng Xít-Tờ-Ta-lin bắt phải làm (cải cách ruộng đất, đấu tố dã man), có cái ấu trĩ đánh nhân văn giai phẩm, có cái ngu xuẩn đánh sập kinh tế miền Nam Sài Gòn sau tổng tấn công, có cái suy diễn Mỹ thua sẽ cay cú lắm, phải bóp chết mọi mầm mống... nên tập trung cải tạo ngụy quân, ngụy quyền dẫn đến nạn thuyền nhân đau lòng của lịch sử.

Lịch sử cũng có những thời điểm đi vào bế tắc. Khi Tàu đánh phá biên giới, hệ thống XHCN mà Liên Xô - cái nôi của cách mạng vô sản thế giới sụp đổ. Đảng phải thoát ra bằng hướng sáng suốt – tức tiến hành ngoại giao đa phương (với các nước tư bản). Khốn thay là ý chí bảo vệ cách mạng vô sản thế giới quá cao, không tin ở sự tốt đẹp thực chất của các nền dân chủ phương Tây nên vẫn một mực cảnh giác cao độ với Tư bản mà ngả vào vòng tay Trung Quốc. Hội nghị Thành đô đã điểm "một thời kỳ Bắc thuộc nguy hiểm mới bắt đầu!". (Lời cố cựu Bộ trưởng Ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch theo hồi ký nguyên Thứ trưởng bộ Ngoại giao Trần Quang Cơ).

Mất đất liền, mất biển đảo vào tay Trung Quốc diễn ra trước mắt nhân dân Việt Nam và thế giới. Nhưng điều quan trọng hơn cả là đảng đã quá tự hào và dần trở thành kiêu ngạo, đảng độc quyền cai trị dân chứ không phải phục vụ dân, đảng đã trở nên tha hóa cực độ! Biểu hiện tha hóa của đảng ở ngay bàn tay mình - chính quyền mà đảng tạo ra tham nhũng tràn lan. Quốc hội – cơ quan quyền lực nhất của nhân dân bị tước mất vị trí và vai trò vốn có của nó, vậy nên nhân dân còn trông mong gì ở Quốc hội? Quân đội chắc chắn có nhiều sỹ quan, chiến sỹ can trường, có trình độ kỹ thuật quân sự hiện đại; nhưng nhìn và nghe những gì Bộ trưởng Phùng Quang Thanh hay Thứ trưởng Bộ Quốc phong Nguyễn Chí Vịnh nói thì sao? Liệu rằng có nhụt chí và quên đi cảnh giác với hiểm họa từ người “anh em phương Bắc”?

Một con sâu làm rầu nồi canh, nhưng nếu nồi canh mà sâu nhiều hơn rau thì gọi là canh gì?

Cần phải nói gần một thế kỷ qua dưới sự dẫn dắt của đảng, bộ mặt đất nước có nhiều đổi thay, có thành tựu kinh tế và đời sống nhân dân có những cải thiện nhất là cứ so với thời kỳ bao cấp, chiến tranh. Tuy nhiên bao nhiêu năm đó đã đánh đổi rất nhiều xương máu nhân dân, so sánh thiệt hơn về mặt phát triển kinh tế, văn hóa với các nước xung quanh thì giá phải trả cho sự “Đảng soi đường” là cực kỳ đắt.

Bước ngoặt ngoại giao nhưng chưa đủ khỏe cho dân tộc

Ông TBT Nguyễn Phú Trọng mới đi Mỹ về, đánh dấu một bước ngoặt quan trọng trong hoạt động ngoại giao của Đảng. Phần lớn khả năng vào TPP sẽ được hoàn tất. Một bước nhỏ gần lại với Hợp chủng Quốc Hoa Kỳ đã cho thấy Việt Nam “khỏe lên" thấy rõ.

Nhưng bước ngoặt quan trọng của đảng về ngoại giao không nói lên điều gì về sự thay đổi về chất của đảng. Những sai lầm trong cả quá trình dài về xây dựng đảng, rèn luyện đảng đã đưa đến kết quả về năng lực, phẩm chất tổ chức và đảng viên hiện nay quá yếu kém, không còn đủ sức thuyết phục người dân, trong khi lãnh đạo có xu hướng dùng vũ lực cản trở quyền chính trị và dân sự tối thiểu của con người.

Gánh nặng của đảng giờ đây là những bầy sâu lớn nhỏ, lúc nhúc khắp nơi, là phần lớn lớp đảng viên già giờ đây lẽo đẽo theo đảng cho trọn cuộc đời này, chẳng dám hé răng nhắc đảng chỗ lọ lem nào trên mặt để đảng chùi đi cho đẹp đẽ và sạch sẽ - nói gì đến đóng góp trí tuệ.

Còn một số ít đảng viên thì lên tiếng, nhưng đảng có thực lòng nghe đâu. Đảng giấu giếm đảng viên già mọi thứ chỉ khoe ra những gì lòe loẹt làm mờ những đôi mắt vốn đã mờ theo thời gian.

Và biết làm gì nhiều về đảng hiện tại cho thêm đau lòng. Chẳng lẽ ta lại ném đá vào quá khứ cái mặt mình và các bậc cha chú mình?

Trong khi đó, đảng viên trẻ ngày càng hư hại hơn bởi có ai không là kẻ cơ hội, đến đảng viên già còn chọn con đường câm, điếc, với cả đội ngũ trí thức đảng viên lâu năm từng giữ quyền cao chức trọng đảng còn bỏ xó hoặc đe dọa bị bắt bớ thì sao trách lớp đảng viên trẻ? Có tiền, có thân thế, chạy chức chạy quyền ,đứng trên pháp luật, đứng ngoài pháp luật là hình ảnh nổi bật của quan chức mà ai không là đảng viên? Ông Tổng bí thư, Ban Tổ chức Trung Ương đảng, Ban Tuyên giáo đảng hãy chỉ ra sức mạnh của đảng bây giờ nằm ở đâu nếu không quay về với dân làm gốc?

Dân bản năng yêu quý, tôn trọng sự đa dạng bởi 5 ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn. Trong tình hình này nếu đảng tuyên bố đã làm tròn nhiệm vụ lịch sử, xin nghỉ hưu; chuyển nhiệm vụ chính trị giai đoạn mới cho NHỮNG ĐẢNG khác trong đó có đảng Cộng sản mới (phân biệt với đảng nghỉ hưu), hoặc tên gì khác do những người sáng lập tự chọn. Bên cạnh đảng Cộng sản mới là các đảng khác ra đời, tham gia vào các hoạt động XHDS góp sức xây dựng cuộc sống thịnh vượng, bảo vệ đất nước.

Trong cuộc thi đua bình đẳng, hòa bình; đảng nào quy tụ được trí thức, người tài, có đức dân sẽ yêu quý tin cậy, chọn lựa thông qua phổ thông đầu phiếu để lãnh đạo đất nước. Mọi quyền lợi chế độ hiện hành vẫn bảo đảm. Khi sản xuất lên, kinh tế phát triển, đất nước giàu mạnh an sinh xã hội sẽ tốt dần, công bằng xã hội cải thiện, bức xúc xã hội giảm, giáo dục đào tạo thực chất, nền pháp trị nghiêm ngặt… thì lo gì dân không hạnh phúc và đó có phải là mục đích sống của đảng buổi đầu?

Sao đảng không làm được, để mỗi khi nhắc đến đảng, trong lòng dân tộc có số kiếp quá NÀNG KIỀU này, vẫn còn để lại dấu ấn tốt đẹp cuối cùng mới là quan trọng!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét