Thứ Năm, 1 tháng 1, 2015
Cột mốc lịch sử mang tên Bọ Lập
Thục-Quyên
Dù muốn hay không, Bọ Lập đã được hay đã bị trở thành một cột mốc lịch sử, đánh dấu cuộc chuyển mình trong xã hội hiện nay.
Khi nhà nước Việt Nam không còn phương cách "thuyết phục thông minh" nào để ngăn chận ý thức Dân tộc, Tự do, Dân chủ đang vươn lớn trong mọi giới, thì trong vòng rối loạn tâm trí, họ chỉ còn biết giở trò "những tưởng là quỉ quyệt" để vu vạ rồi bắt bớ, giam cầm thân xác một con người, vốn đã yếu đuối vì bệnh tật, để bịt mồm ông ta lại. Hôm nay là ngày thứ 22 nhà văn Nguyễn Quang Lập bị bắt giữ.
Quỉ quyệt, vì sau làn sóng bắt bớ những bloggers hay đánh hội đồng những nhà báo tự do, đánh đàn bà chân yếu tay mềm ôm con thơ bên nách, mà không thể làm giảm con số người lên tiếng chống mối nguy Trung Cộng đang xâm chiếm dần đất nước, hoặc ngăn chặn những trao đổi học hỏi của dân với nhau để xây dựng Tự do Dân chủ, thì đối tượng uy hiếp lần này đã được tính toán cần phải là một người bệnh nặng. Để chứng tỏ nhà nước Việt Nam sẵn sàng bất cần sự mất uy tín, mất luôn cả danh dự trước quốc tế, miễn sao tỏ được sự quyết tâm trừng trị mọi người đã cả gan, chẳng cần phải bất đồng ý kiến, mà chỉ cần chuyển tải những tin tức hay tư tưởng không vừa lòng họ.
Nhưng "những tưởng là quỉ quyệt" vì đạn đã đi ngược chiều. Thay vì tạo được khung cảnh khiếp đảm, hãi sợ, để mọi tiếng nói của người dân phải im bặt, thì hiện tượng nhà cầm quyền một quốc gia văn minh ở thế kỷ thứ 21 mà không ngần ngại vượt qua cột mốc của tư cách để đàn áp một người hiển nhiên không có chút khả năng sức lực để tự bảo vệ, nói chi là bạo động, đã trở thành câu hỏi lương tri của tất cả mọi người Việt còn có suy nghĩ, và thúc đẩy họ phải lên tiếng.
“Không có con đường đưa đến Tự Do Dân Chủ, chính con đường là Tự Do Dân Chủ” (Thiền sư Thích Nhất Hạnh). Tự Do Dân chủ (TDDC) không là một cái đích trọn vẹn xuất hiện từ không có gì và chỉ xuất hiện trong một tương lai xa vời. Nó không phải là một thực thể như một tòa nhà hay một miếng bánh nằm ở một nơi nhất định mà ta phải chạy tới đó mới nắm bắt được. TDDC cũng không phải hoàn toàn không thể có, vì bị một thế lực nào đàn áp, hay có, vì một thế lực nào cho phép, mà tinh thần Tự do đã và đang tiềm ẩn.
Chỉ cần mỗi người dân Việt nhận thức và thể hiện nó theo phương cách của mình.
Vẫn biết tại Việt Nam, hay cả đối với những người Việt tại hải ngoại còn lệ thuộc giấy tờ với nhà cầm quyền đương thời, thể hiện TDDC bằng cách lên tiếng bất kể trong tình huống nào để nói lên sự thật, cũng đòi hỏi phải gạt bỏ chút quyền lợi của những người thương yêu mà mình có bổn phận phải bảo bọc, và của chính mình: chút yên thân mà mọi người có quyền và mong muốn được hưởng. Nhưng đứng trước hành động tận cùng của sự thiếu đạo đức của cái tập thể quyền lực, có còn ai có thể làm lơ ngoảnh mặt, hay nhận chìm Tiếng nói Lương tri của chính mình?
Tại sao lại bắt giam một nhà văn, khi ông ta chỉ viết hoặc chuyển tải những bài viết phản ảnh những sự thật trong xã hội? Nếu muốn buộc tội tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam thì cứ bắt quả tang và buộc tội chính cái Nhà nước ấy!
Cứ bắt và điều tra ai trong cái Nhà nước ấy đã ký kết buôn nhượng đất, rừng, biển của cha ông theo cách nào cho anh em đồng bọn Trung Cộng của họ? Lợi lạc như thế nào, đang nằm trong túi ai?
Muốn uy hiếp tra hỏi thì cứ tra hỏi xem cái Nhà nước ấy giấu những tài liệu Hội nghị Thành Đô ở đâu?
Bắt ngay đi và điều tra ngay, để thấy họ đã không những tuyên truyền mà còn tích cực làm những hành động cụ thể để Dân không thể nào mù quáng tin tưởng vào sự lãnh đạo của họ được!
22 ngày nay, một blog Quê Choa của Bọ Lập bị xóa bỏ thì vài chục blog khác tới tấp đăng lại những bài đã đăng trong blog của ông để mọi người đọc lại và giới thiệu nhau đọc. Trong khi kẻ chủ mưu thô thiển giả mạo blog mang tên ông hòng đánh lừa người đọc thì chẳng ai ngó ngàng.
Bỏ tù nhà văn Nguyễn Quang Lập không những không bỏ tù được tư tưởng của ông mà ngược lại đã đánh thức lương tri của mọi tầng lớp người dân Việt. Tâm huyết của ông đối với dân tộc đang thức tỉnh mọi người chú tâm vào vấn đề nghĩa vụ và trách nhiệm của mình đối với xã hội, với những thế hệ tương lai cũng như vấn đề danh dự của nòi giống và chính bản thân mình.
Đã đến tình huống chúng ta không còn có thể nhân danh bất cứ một cái gì để im lặng chịu trận, nhưng cần nhân danh tất cả những gì thiêng liêng cao quí nhất của con người để lên tiếng, bằng cách này hay bằng cách khác.
Có những người đã kêu gọi và hưởng ứng ký tên vào bản yêu cầu trả tự do cho nhà văn Nguyễn Quang Lập; có những người lập nhóm những người bạn của Bọ Lập trên Facebook đòi công lý cho ông; có những người hoạt động Nhân quyền đã báo tin cho các hội nhân quyền thế giới, những đồng nghiệp Việt Nam của nhà văn đã báo tin cho giới nhà văn và truyền thông thế giới, những người hoạt động Dân chủ đã gởi tin tức đến các cơ quan chức năng nơi họ đang sinh sống, có liên quan ngoại giao và mậu dịch với Việt Nam...
Còn nhiều nữa. Sẽ còn nhiều nữa.
Vì chắc hẳn những nhà trí thức, văn nghệ sĩ Việt Nam, đặc biệt là những người đang sống tại hải ngoại và có danh tiếng, cũng tâm đắc với sự suy nghĩ về tinh thần trách nhiệm nhà bác học Einstein khi xưa chia sẻ với bạn là nhà vật lý và toán học Max Born: “Dù họ có nghe chúng ta hay không, chúng ta không thể chỉ tránh xa sự điên rồ và man rợ, mà phải giải thích và cảnh báo họ. Tôi cũng thích sống cuộc đời về chiều của tôi trong êm ả và chỉ làm những điều thú vị. Nhưng tình hình như vậy không cho phép tôi tìm thấy sự an bình”. (Ob man auf uns hört oder nicht, wir sollten uns von dem Wahnsinn und der Barbarei nicht nur fernhalten, sondern aufklären und warnen. Ich würde auch lieber meinen Lebensabend hier ruhig verbringen und schöne angenehme Dinge treiben. Aber die Situation ist so, dass ich keine Ruhe finde)
Đất nước Việt Nam tuy đang qúa tụt hậu về mặt vật chất, nhưng không thể để thế giới lầm tưởng con người Việt Nam cũng tụt hậu cả về mặt trí tuệ và đạo đức.
Muenchen, 28/12/2014.
T.Q.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét