Phạm Chí Dũng
Bảo lãnh nợ = Nhận nợSau một thời gian lắng tiếng canh chừng, giới lãnh đạo chính phủ đã lần đầu tiên hé lộ một xác nhận về mối liên đới nợ nần với Tập đoàn Công nghiệp tàu thủy Việt Nam: Chính phủ đứng ra bảo lãnh cho công cuộc phát hành trái phiếu có giá trị 600 triệu USD của Vinashin, hầu mong thu ngoại tệ trả nợ cho con tài đắm này.
Nhưng
dưới góc nhìn đa chiều của dư luận xã hội, xác nhận như vậy của một
quan chức cao cấp trong Chính phủ vẫn luôn bị xem là biểu hiện hoàn toàn
không bình thường giữa cơ quan điều hành cao nhất quốc gia với con nợ
bị xem là “hại dân hại nước”.
Tại
sao Chính phủ đứng ra bảo lãnh cho Vinashin phát hành 600 triệu USD
trái phiếu quốc tế để tái cấu trúc khoản nợ doanh nghiệp tự vay trước
đây trong khi cân đối ngân sách đang quá khó khăn? Đó là câu hỏi mà dư
luận, báo chí trong nước và cả các đại biểu trong kỳ họp cuối cùng của
năm 2013 đang xoáy vào về “nghĩa vụ trả nợ” của Chính phủ, về trách
nhiệm của những người chịu trách nhiệm trực tiếp và gián tiếp đối với số
nợ ít nhất 86.000 tỷ đồng của Vinashin.
Tương
lai “Chính phủ bảo lãnh cho Vinashin” của Phó Thủ tướng Vũ Văn Ninh cũng
gián tiếp xác nhận phần trách nhiệm đầy nghi vấn trên.
Sự
nghi ngờ của người dân thật ra đã có quá nhiều tiền lệ trong lịch sử
mối quan hệ bị nghi ngờ là khuất tất giữa Vinashin với giới chức Chính
phủ. Vào lần này, người dân lại có thêm một câu hỏi đắng ngắt: món nợ
600 triệu USD là do Vinashin tự vay, không có bảo lãnh từ trước như món
nợ trái phiếu Chính phủ 750 triệu USD trước đó mà Chính phủ đã hoàn toàn
phải đứng ra gánh chịu; vậy tại sao Chính phủ vẫn phải và dường như
bằng mọi cách phải che chắn cho Vinashin, ngược với các tuyên bố trước
đó về cách giải quyết các khoản nợ đối với con nợ đã thành án quốc gia
này?
Như một thường thức về kinh tế, giới chuyên
gia tài chính trong vài ngoài nước đều nằm lòng việc nhận bảo lãnh nợ
hay nhận nợ đều không có gì khác biệt. Trường hợp Vinashin có vẻ càng
điển hình hơn: Bảo lãnh nợ hay thanh toán là Cam kết trả nợ hay thanh
toán vô điều kiện bởi Người bảo lãnh (tức Chính phủ) thay Người được bảo
lãnh (Vinashin) cho chủ nợ hay người Thụ hưởng (các định chế tài chính
quốc tế), bất kỳ khi nào người được bảo lãnh không thực hiện cam kết và
trách nhiệm trả nợ và thanh toán của họ vì bất kỳ lý do gì...
Quay
ngược thời gian, 600 triệu USD mà Vinashin nợ nước ngoài chỉ là một
phần nhỏ trong “gánh nặng sơn hà” mà đối tượng bị xem là “sâu chúa” này
đã gây ra. Vào năm 2012, trong khi Tổng Thanh tra Chính phủ Huỳnh Phong
Tranh cố thuyết phục dư luận rằng Vinashin thực chất “chỉ” lỗ khoảng
13.000 tỷ đồng, còn con số 86.000 tỷ đồng là nợ chứ không phải thất
thoát, một số đại biểu Quốc hội như ông Lê Như Tiến, Phó Chủ nhiệm Ủy
ban Văn hóa Quốc hội, đã luôn dùng đến từ “thất thoát” cho 107.000 tỷ
đồng tại “tập đoàn kinh tế quốc doanh chủ đạo” này, trong đó có trên
40.000 tỷ đồng là nợ nước ngoài và hơn 60.000 tỷ đồng từ nợ trong nước.
Các
đại biểu Quốc hội cũng không quên so sánh: trong khi Vinashin bị thất
thoát kinh hoàng như thế, suất đầu tư cho một phòng học của chương trình
kiên cố hóa trường lớp học là khoảng 500 triệu đồng, suất đầu tư nhà
văn hóa xã khoảng 1 tỷ đồng, trạm xá xã khoảng 2 tỷ đồng. Nếu Vinashin
không thất thoát nợ đọng thì người dân Việt sẽ có thêm 214.000 phòng học
hoặc 107.000 nhà văn hóa hay 53.000 trạm xá xã…
Ai nợ ai?
Trong
lúc nhiều khuất tất về nợ còn chưa được điều tra làm rõ ở Vinashin, mới
đây ông Vũ Văn Ninh – cấp phó của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng – lại chính
thức công bố: nợ trong nước của Vinashin cũng đã có phương án xử lý.
Các tổ chức tín dụng trong nước đồng ý tái cơ cấu theo hướng xoá nợ 70%,
30% còn lại doanh nghiệp phải phát hành trái phiếu để trả.
Đó
chính là kết quả đắc lực mà “sâu chúa” Vinashin cần có trong cái “ổ
kén” của nó, bất chấp tập đoàn này phải lên kế hoạch cho nghỉ việc hơn
một phần ba nhân sự vì thiếu “lối ra”.
“Lối ra”
ấy cũng như có quan hệ môi răng với một “chiến dịch vận động” – như đồn
đoán của dư luận – suốt mấy năm qua của Chính phủ và Ngân hàng nhà nước,
với mục đích để các ngân hàng thương mại chủ nợ của Vinashin giảm hoặc
xóa nợ cho con nợ đầy tai tiếng này.
Còn giờ đây, mọi chuyện đã trở nên “minh bạch” hơn rất nhiều: không chỉ giảm nợ, nhiều ngân hàng còn sẵn lòng xóa nợ.
Nhưng từ đâu sản sinh ra tấm lòng hào phóng như thế?
Những
vận động hành lang luôn có thể dẫn đến những thỏa hiệp ngấm ngầm với
quyền lợi có đi có lại – ứng với trường hợp “nền kinh tế thị trường định
hướng xã hội chủ nghĩa”, hoặc một thứ “chủ nghĩa tư bản man rợ” ở Việt
Nam mà giới chuyên gia độc lập cả trong lẫn ngoài nước phải lắc đầu kinh
sợ. Lòng hào phóng cũng vì thế chỉ có thể được sinh sôi từ quyền lợi và
được hợp đồng chặt chẽ cho những lối thoát liên quan đến trách nhiệm cá
nhân nếu xảy ra hậu quả.
Đó cũng là nguồn cơn
sâu xa để dư luận và công luận không ngừng nổi giận trong những năm qua:
cơ chế nào và ai đã tạo ra một Vinashin với khuôn mặt thất thoát và
tham nhũng đến mức phù thũng? Phải chăng Chính phủ đã “nợ” Vinashin đến
mức không thể không trả, với một cái giá không chỉ thuộc về “uy tín”?
Liệu các quan chức chính phủ có dính dáng, và nếu có thì với mức độ sâu
đậm đến thế nào với những tỷ lệ thất thoát tại Vinashin?
Chủ
trương “bảo lãnh nợ” của Chính phủ cho Vinashin càng khiến người dân có
thêm cơ sở để suy đoán rằng đó sẽ là tiền lệ để Chính phủ phải bảo lãnh
trả thay cho các món nợ “tự vay” khác của các tập đoàn kinh tế nhà nước
khác – trong đó có những tập đoàn còn thấm đẫm sắc hương độc quyền hơn
cả Vinashin. Một trong số đó là Tập đoàn Điện lực Việt Nam (EVN), với số
nợ ngân hàng trong nước đang lên tới 118.000 tỷ đồng.
Nhưng
đỉnh điểm bi kịch của nền kinh tế quốc dân chắc chắn là món nợ tổng hợp
lên đến 1,3 triệu tỷ đồng, tương đương khoảng 60 tỷ UDSD và chiếm đến
một nửa GDP quốc gia. Món nợ tích lũy sau hơn hai chục năm mở cửa này
phải được xử lý trong vài ba năm tới, nếu không muốn hệ thống ngân hàng
sụp đổ dây chuyền và kéo theo một cuộc khủng hoảng tài chính ở Việt Nam.
Cuối cùng, tất cả những chuyện bảo lãnh nợ, nhận nợ và sẵn sàng trả nợ thay như thế sẽ lấy tiền từ đâu?
Giấy!
Không
phải ngẫu nhiên mà ngay trước kỳ họp cuối năm 2013 của Quốc hội, người
đứng đầu Chính phủ đã lần đầu tiên phải thừa nhận tình trạng bội chi
ngân sách và đề nghị được tăng trần bội chi. Ngay lập tức đã xuất hiện
một làn sóng dư luận phản ứng gay gắt: tăng bội chi thực chất là vay
thêm tiền của dân.
Trong tình cảnh ngân khố
quốc gia đã có nhiều dấu hiệu bị suy kiệt và sức dân cũng bị “khoan” đến
tận xương tủy bởi đủ các sắc thuế và độc quyền tăng giá, phương cách
gần như duy nhất của thể chế điều hành kinh tế quá yếu kém và đậm đặc
màu sắc nhóm lợi ích chỉ còn là phát hành “trái phiếu đặc biệt”.
Nhưng những loại trái phiếu này về thực chất lại chỉ là giấy.
Sẽ
không quá ngạc nhiên đối với dân chúng trong nước vốn mang trong đầu
não trạng và trên mình thói quen cam chịu, nhưng có thể một sự kinh ngạc
sẽ xảy đến đối với giới tài chính quốc tế, khi họ chứng kiến một chiến
dịch phát hành trái phiếu ồ ạt chưa từng thấy của Chính phủ Việt Nam
cùng các ngân hàng và cả những tập đoàn kinh tế nằm thường trực trong
danh sách “ô nhiễm”.
Nhưng thói cam chịu của
người dân Việt cũng sẽ có giới hạn của nó: nhân dân sẽ một lần nữa phải
cùng chịu trách nhiệm với những khoản thất thoát và tham nhũng khổng lồ
của Vinashin và các tập đoàn kinh tế khác bằng vào những tờ giấy chẳng
mấy giá trị?
Hay dân chúng sẽ cố tìm cách đốt sạch những tờ giấy đó?
P. C. D.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét