Thứ Tư, 17 tháng 6, 2015

Lê Nguyễn Hương Trà - Viết về một người đàn bà Việt Nam.


Đám cưới xong. Ông bảo, phải gác việc riêng lại để dành niềm vui cho ngày đất nước thống nhất. Và quyết định không động phòng, ông nói lỡ có bề gì thì bà cũng còn giữ được trinh tiết mà đi lấy chồng khác. Giao phó việc nhà lại, ông tập kết. Đi lút một cái hết mấy chục năm. Bà ở vậy chăm sóc cha mẹ chồng. Mấy lần ông bà già khuyên cứ đi bước nữa, nhưng bà vẫn ở vậy trọn bổn phận dâu con; ngày làm ruộng đêm nhận nhiệm vụ giao liên, canh gác cho cách mạng.

Giải phóng được 10 năm ông mới trở về. Bấy giờ đã là một cán bộ có vợ Hà Nội và 6 đứa con lấp xấp tuổi nhau. Bà nuốt nước mắt bỏ đi, bỏ lại sau lưng 30 năm làm dâu không chồng, không con...Trước lúc chết, ông cho người đi tìm bà. Bên gường bệnh ông đã nói lời xin lỗi.


Tui gặp người đàn bà 83 tuổi vẫn còn nguyên vẹn trinh tiết này trong căn nhà tình nghĩa xây ọp ẹp, nằm bên mép sông Tiền. Nghe câu chuyện của bà, nó không quá đặc biệt, giống như những câu chuyện li tán khác trong chiến tranh. Cũng tự hỏi, đó có phải là tình yêu; hay đơn thuần chỉ là sự cam chịu, an phận và đức hy sinh căn cố của phụ nữ Việt truyền thống.

Bà vẫn lặng lẽ sống. Một mình với 180 ngàn/tháng chế độ dành cho người già neo đơn cùng với 180 ngàn/tháng cho người thuộc diện chính sách. Tui ngắm bà ngồi trong căn nhà tình nghĩa vá víu tứ bề. Mặt bà ngước lên nhìn thấy trời xanh lọt qua mái lá, mà không nghe có lời giải đáp nào...





..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét