Thứ Năm, 27 tháng 10, 2016

Hậu Hội nghị TW 4: Tổng Bí thư thất thế, Đinh Thế Huynh gạt nước mắt bỏ Trọng ra đi

Tử huyệt của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng nói chung là vấn đề thảm họa môi trường 4 tỉnh miền Trung do Formosa gây ra và vấn đề bức tượng vàng ròng 50 kg, quà tặng của Formosa mà Võ Kim Cự là kẻ môi giới là nói riêng sẽ là chiếc dây thòng lọng sẽ xiết cổ Tổng Bí thư Trong trong một ngày không xa.





Sáng 14/10, Hội nghị lần thứ 4 Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XII (Hội nghị TW 4) đã kết thúc sau 6 ngày làm việc. Ngoài bài phát biểu bế mạc của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng với những lời lẽ xáo rỗng, vô hồn thì hầu như dư luận không hề biết kết quả của Hội nghị TW 4 ra sao?; những tuyên bố đao to búa lớn của Tổng Bí thư Trọng được triển khai thế nào? Trong lúc qua các thông tin về Hội nghị TW lần này do truyền thông nhà nước đưa tin về kết quả thì tẻ nhạt như cơm nguội. Điều đó đã tạo ra cho dư luận một sự nghi ngờ không nhỏ.


Tuy vậy, mọi sự hoài nghi của dư luận đã được giải tỏa, sau khi vào sáng 18/10, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng cùng các ĐBQH đơn vị bầu cử số 1 tiếp xúc cử tri tại quận Tây Hồ, Hà nội để thông báo về kết quả của Hội nghị TW 4 tới các cử tri lão thành cách mạng cũng như các cán bộ cao cấp đã nghỉ hưu trên địa bàn này. Ngoài việc nói nhưng lời nói xáo rỗng, chung chung mang tính đe nẹt, dọa dẫm hòng khuếch trương quyền lực vốn đã được lặp đi lặp lại nhiều lần, ở nhiều nơi trong giai đoạn gần đây. Như kiểu: “Trọng tâm của trọng tâm là phải chống suy thoái về tư tưởng chính trị, phẩm chất, đạo đức, lối sống và tự diễn biến, tự chuyển hoá. Người đứng đầu mà tự tung tự tác, quyết định tất, quyết dự án, quyết cán bộ, đề bạt, tranh thủ cuối nhiệm kỳ đưa con cháu mình lên. Cứ thế là hỏng chế độ, quan trọng nhất là mất lòng tin” v.v...


Đáng chú ý, cuối bài phát biểu, trước các ý kiến bức xúc của các cử tri Quận Tây hồ truy vấn một cách quyết liệt, trước việc Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng nói quá nhiều nhưng hầu như không làm được cụ thể một việc nào đạt kết quả cho ra hồn. Ông Nguyễn Phú Trọng đã buộc phải thú nhận: "chống tham nhũng bây giờ khó lắm, vì ta tự đánh ta".


Nếu bỏ chúng ta bỏ qua việc ông Tổng Bí thư Trọng tự thừa nhận rằng bản thân ông cũng là kẻ đang (đứng trong đội ngũ) tham nhũng, hay như việc so sánh phát biểu đó của ông Trọng coi kẻ tham nhũng là quân ta, điều này ngược với quan điểm của ông Hồ Chí Minh về việc đấu tranh chống quan liêu tham nhũng coi đó là thứ giặc nội xâm. Đây là điều nhỏ, không đáng quan tâm đối với một người lãnh đạo hàng đầu của đảng CSVN với biệt danh là "Lú" vốn không biết gì ngoài cái mớ lý luận vô hồn của cái thứ tư tưởng thuộc loại cực kỳ phản động đã bị toàn thế giới bài trừ và vứt vào sọt rác.


Thì sẽ thấy phát biểu của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã cho thấy sự thất bại ê chề của cái gọi là cuộc chiến có tên "chống suy thoái về tư tưởng chính trị, phẩm chất, đạo đức, lối sống và tự diễn biến, tự chuyển hoá", một mục tiêu trọng tâm của của các vấn đề trọng tâm trong Hội nghị TW 4 - khóa 12 lần này. Nói rõ hơn, đây là một cuộc chiến thanh trừng nội bộ lãnh đạo đảng mang hình thức và màu sắc "Đả Hổ, Diệt Ruồi" của Trung Quốc, do lãnh đạo đảng CSVN phát động dưới sự chỉ đạo sâu sát của chính quyền Bắc Kinh. Việc Ủy viên Bộ Chính trị, Thường trực Ban Bí thư Đinh Thế Huynh vội vã bay sang Trung Quốc để báo cáo với ban lãnh đạo Bắc kinh từ ngày 19 đến ngày 21/10/2016 đã cho thấy điều đó.


Phe ông Trọng thất bại toàn tập tại Hội nghị TW 4


Trước khi tiến tới Hội nghị TW 4, truyền thông nhà nước dưới sự chỉ đạo của Ban Tuyên giáo đã dong trống, mở cờ cho chiến dịch chống tự diễn biến, tự chuyển hoá. Mà mục đích không ngoài việc loại bỏ các thành phần tay chân thân tín nhất của cựu Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, người được cho là có tư tưởng thân Mỹ và bài Tầu.


Trọng tâm nhất của phe ông Trọng trong Hội nghị TW 4 lần này là bằng mọi giá đánh đổ được 2 con "Hổ nhỡ" mang tên Đinh La Thăng, Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy TP. HCM và Vũ Huy Hoàng, cựu Bộ trưởng Bộ Công thương để triệt tiêu tận gốc các thành phần có tư tưởng thân Mỹ và bài Tầu. Đồng thời là để tạo đà và kiếm cớ ở lại hết nhiệm kỳ Đại hội khóa 12 (tới năm 2021). Tất nhiên, mưu đồ đó đã ảnh hưởng trực tiếp đến quyền lợi về mọi mặt của con "Cáo già" Chủ tịch Nước Trần Đại Quang, kẻ đang có tham vọng kiêm 2 chức vụ Tổng Bí thư và Chủ tịch Nước. Việc Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng bất ngờ tham gia Đảng ủy Công An TW và bắt giam Vũ Đức Thuận cũng như một số quan chức của Tổng công ty PVC vốn là tay chân thân tín của Đinh La Thăng và Trần Đại Quang trước khi khai mạc Hội nghị TW 4 đã cho thấy điều đó.


Thực ra, cựu Bộ trưởng Bộ Công thương Vũ Huy Hoàng cũng bị tai bay vạ gió vì cũng có phần liên quan đến Trịnh Xuân Thanh, đàn em của Đinh La Thăng là điểm đột phá của chiến dịch "chống tự diễn biến, tự chuyển hoá" của ông Trọng. Phải hiểu cựu Bộ trưởng Bộ Công thương Vũ Huy Hoàng đã về hưu rồi thì làm gì được ông ta và chuyện ông Hoàng có trách nhiệm trong việc bổ nhiệm con trai ông Vũ Quang Hải cũng như Trịnh Xuân Thanh thì là chuyện thường ngày, lãnh đạo đảng ở mọi cấp bổ nhiệm con ông, cháu cha thì ông nào không như thế?


Trước tham vọng và mưu đồ của Tổng Trọng, từ sau Đại hội Đảng 12 ông Trần Đại Quang đã nhận thấy Nguyễn Phú Trọng là nhân vật và là nguy cơ có khả năng đe dọa chiếc ghế quyền lực của mình. Chính vì thế nên Quang đã chính thức tuyên bố rằng mình đã tâm phục, khẩu phục về đầu quân chính thức cho phe ông Dũng và thề rằng sẽ bỏ thói lá mặt, lá trái gió chiều nào che chiều ấy như trước đây. Dù rằng trước đó Trần Đại Quang đã bị Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vô hiệu hóa qua các bằng chứng cụ thể trong các vụ nhận tiền chạy án với số lượng cực lớn để bỏ lọt các đại án tham nhũng.


Việc Chủ tịch Quang chính thức về đầu quân cho Ba Dũng, được ví như Rồng được chắp cánh, Hổ có thêm nanh vuốt và đã tạo ra cho phe của Nguyễn Tấn Dũng sức mạnh vô địch, chính thức nắm trọn vẹn bộ máy Bộ Công An. Mà bằng chứng là Bộ Công An đã vô hiệu hóa toàn bộ ý đồ của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng khi định xúc tiến vụ việc Trịnh Xuân Thanh hòng tạo ngòi nổ cho chiến dịch thanh trừng trên diện rộng dưới danh nghĩa chỉnh đốn đảng.


Trong vụ việc Trịnh Xuân Thanh bỏ trốn là điều bất thường với nhiều người kể cả ông Trọng, nhưng không bất ngờ đối với lãnh đạo Bộ Công An và cho đến nay họ biết rất rõ Trịnh Xuân Thanh ở đâu, hàng ngày ăn thức ăn gì, uống bia loại nào và ngồi đánh bài với những ai? Chứ người khôn thì chẳng có ai tin vào mấy tấm hình photoshop của Trịnh Xuân Thanh mà người ta (công an) nhờ đưa lên để trêu tức phe đảng của ông Trọng. Trịnh Xuân Thanh cũng đủ khôn để phạm phải việc không lạy ông tôi ở bụi này. Không hiểu làm sao mà Tập hợp Dân Chủ Đa Nguyên của ông Nguyễn Gia Kiểng ở bên Pháp mà lại có tài nhờ được Bộ Công An cho Trịnh Xuân Thanh chịu chụp hình đang đọc Dự Án Chính trị - Khai sáng kỷ nguyên thứ 2 để quảng bá cho tổ chức của mình?


Khi bước vào Hội nghị TW 4, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng hết sức tự tin vì nghĩ rằng việc bắt giam Vũ Đức Thuận cũng như một số quan chức của Tổng công ty PVC vốn là tay chân thân tín của Đinh La Thăng (trong đó có cháu của Trần Đại Quang) mấy ngày trước đó và tiếp theo sẽ sờ tiếp đến Đinh La Thăng sẽ khiến phe ông Dũng lo sợ. Qua khẩu khí của bài diễn văn khai mạc Hội nghị TW 4 của Tổng Bí thư sẽ thấy điều đó, một lần nữa ông Trọng lại nhầm to. Hơn nữa ông Tổng Bí thư Trọng không biết rằng Ban Chấp hành TW đã giăng một cái bẫy lớn mà có thể quật ngã ông Trọng và kể cả việc "bắt sống".


Trong buổi chiều ngày làm việc thứ 2 của Hội nghị TW 4, khi Tổng Bí thư Trọng đang trình bài về cái gọi là "chống suy thoái về tư tưởng chính trị, phẩm chất, đạo đức, lối sống và tự diễn biến, tự chuyển hoá", coi đó là một mục tiêu trọng tâm của của các vấn đề trọng tâm trong Hội nghị TW 4 - khóa 12 lần này. Thì lập tức, một Ủy viên Trung ương thuộc tỉnh Kiên Giang đã đứng lên ngắt lời Tổng Bí thư và khẳng định, việc cấp bách nhất là thảm hoạn môi trường do Forrmosa gây ra là điều phải được Hội Nghị TW 4 đặt lên hàng đầu để giải quyết. Một số đông các UVTW vỗ tay đồng tình. Lập tức vấn đề Formosa được đưa ra bàn thảo theo biểu quyết của số đông, trong đó yêu cầu làm rõ trách nhiệm của ông Võ Kim Cự và truất quyền Ủy viên TW trong lúc ông Cự có mặt đang ngồi dự hội nghị.






Ông Trọng và vây cánh hoàn toàn bất ngờ vì chủ quan, chỉ nghĩ rằng mục đích của Hội nghị TW 4 để đánh tham nhũng, cụ thể là các vụ đại án. Mà ông Trong đã quên mất rằng, trước đó ngày 1/8/2016 khi tiếp xúc với cử tri TP. Hồ Chí Minh, Chủ tịch nước Trần Đại Quang đã khẳng định rằng, sẽ xử lý nghiêm bất kể ai, tổ chức nào liên quan đến Formosa. Không chỉ thế, việc Công An tỉnh Khánh Hòa bắt blogger Mẹ Nấm ngày 10/10/2016 với các bằng chứng đưa trên truyền hình nhà nước, đó là những khẩu hiệu bảo vệ môi trường, chống Formosa mà bất cứ người yêu nước nào cũng cần phải làm. Điều đó đã gây phản ứng mạnh mẽ của giới ngoại giao phương Tây, cái đó ập vào Hội nghị TW 4 trong bối cảnh sức ép của Trung Quốc đối với Việt Nam hết sức nặng nề càng làm cho không khí tại hội nghị hết sức căng thẳng.


Một số Ủy viên TW thuộc phe của ông Trọng đã có nhiều ý kiến thấy rằng, vấn đề chống tự diễn biến, tự chuyển hoá là nghị quyết đảng buộc phải thực hiện, còn vấn đề Formosa sẽ đưa ra bàn bạc tại một thời điểm thích hợp hơn. Lập tức có ý kiến yêu cầu Ban chấp hành TW phải di sâu làm rõ và thẩm định chất lượng bức tượng màu vàng do ban lãnh đạo Formosa Hà Tĩnh tặng cho Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng có phải là bằng vàng nguyên chất dùng để hối lộ như dư luận đồn đoán hay không?


Đến nước đó thì Tổng Bí thư Trọng lâm vào tình thế “Đi cũng dở mà ở cũng không xong”, phiên làm việc ngày thứ 3 được Ban Thư ký hội nghị yêu cầu nghỉ sớm hơn bình thường 1h30’. Và ngay tối hôm đó, nguồn tin cho biết đã có sự thống nhất trong đảng, tạm dừng việc đấu tranh chống tham nhũng, chỉ tập trung xử lý các vụ đại án đã có từ trước; kể cả vụ PVC cũng chỉ xử lý theo hồ sơ ban đầu và không mở rộng, Đồng thời việc xử lý truất chức vụ Ủy viên TW của ông Võ Kim Cự và việc xử lý các cá nhân có liên quan đến Formosa.


Tuy vậy, sáng ngày làm việc tiếp theo, dù rằng các Ủy viên TW thuộc các phe đã được huấn thị các nghị quyết nêu trên, nhưng đa số không đồng tình với việc tha tội cho ông Võ Kim Cự và tiếp tục yêu cầu xử lý nghiêm khắc.


Tổng Bí thư Trọng chủ quan, khinh địch


Qua đó cho thấy, Tổng Bí thư Trọng không đánh giá hết thực chất năng lực của bản thân, với những gì ông nắm được. Đó là chưa kể đến năng lực lãnh đạo cũng như tuổi tác của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, không cho phép ông có thể gánh vác được trọng trách cao cả như thế. Quan trọng hơn, giữa một đám quan chức tham nhũng, theo nhận xét của PCT Nước Nguyễn Thị Doan là "ăn không chừa thứ gì của dân" như thế, thì một người được coi là thanh liêm (ăn hối lộ ít hơn) như ông Trọng thì liệu các thành viên của băng đảng tham nhũng - những đồng chí của ông Nguyễn Phú Trọng có chịu để cho ông một phần đất "đất" trong Đảng để tồn tại hay không là điều còn khó. Vậy thì còn nói gì đến chuyện tham vọng chính trị?


Thực ra trong lúc này, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng thực chất không hề có quyền lực. Ông Trọng không nắm được quân đội, người của ông Bộ trưởng Bộ Quốc phòng - Đại tướng Ngô Xuân Lịch đâu có phải là tướng trận mạc, ông Lịch đi lên từ Tổng cục Chính trị là một viên quan văn thì biết gì về điều binh, khiển tướng. Mà chắc chắn các tướng lĩnh thực thụ trong quân đội Việt Nam hiện nay họ không thể chấp nhận một người chỉ huy như thế. Song với Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng thì Bộ trưởng Bộ Quốc phòng - Đại tướng Ngô Xuân Lịch chỉ là một thứ thuốc an thần. Chưa kể đến chuyện đây là một nhóm phò Tầu, điều mà ai cũng ghét.


Quyền bính trong quân đội Việt Nam lúc này nằm trong tay Trung tướng Phan Văn Giang, Ủy viên Trung ương Đảng, Ủy viên Thường vụ Quân ủy Trung ương, Tổng Tham mưu trưởng, Thứ trưởng Bộ Quốc phòng, Tướng Giang là tướng lĩnh trận mạc và là một người trưởng thành từ trận chiến chống Trung Quốc năm 1979, cánh tay phải của Đại tướng Đỗ Bá Tỵ. Quan trọng hơn, người đang nắm chức vụ thống lĩnh tối cao các lực lượng vũ trang (bao gồm công an, quân đội, dân quân tự vệ bán vũ trang…) ở Việt Nam là Chủ tịch Nước Trần Đại Quang, với vai trò là người đứng đầu Nhà nước Việt Nam về đối nội và đối ngoại, ngoại giao an ninh quốc phòng, và hiện nay ông Ba Dũng đang là liên minh chính trị với ông Trần Đại Quang.


Còn quyền bính của lực lượng "Thanh kiếm lá chắn" - Công An thuộc về ai thì chắc đã rõ không cần phải nhắc đến. Vì ngoài Bộ trưởng Tô Lâm và 5 Thứ trưởng Bộ Công An hiện nay đều do ông Ba Dũng dựng lên trước đây, hơn thế nữa Bộ trưởng Tô Lâm và Bí thư Thành ủy Sài Gòn Đinh La Thăng là hai hạt giống mà Ba Dũng nâng niu nhất.


Kết:


Tóm lại, tử huyệt của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng nói chung là vấn đề thảm họa môi trường 4 tỉnh miền Trung do Formosa gây ra và vấn đề bức tượng vàng ròng 50 kg, quà tặng của Formosa mà Võ Kim Cự là kẻ môi giới nói riêng sẽ là chiếc dây thòng lọng sẽ xiết cổ Tổng Bí thư Trong trong một ngày không xa. Ông Trọng đừng có tham vọng giữ chức TBT đủ 4 năm cho tới hết nhiệm kỳ đại hội 12, mà hãy cố mà trụ được cho đủ nửa khóa như đã thỏa thuận. Cứ xem ông Đinh Thế Huynh nhân vật số 2 trong đảng, người thân tín của ông Nguyễn Phú Trọng từng được Bắc kinh ủng hộ để giữ chức Tổng Bí thư ĐH 12 và là người được cho là sẽ kế nhiệm ông Trọng còn bỏ Trung Quốc theo Mỹ thì cũng biết số phận ông Trọng sẽ ra sao.


Bởi ở đời, họ phù thịnh chứ ai dại gì đi phù suy. Đinh Thế Huynh hiểu điều dó hơn ai hết.


Việt Dũng

* Bài của tác giả gửi tới TTHN

Thứ Tư, 26 tháng 10, 2016

Ông Vũ Quốc Hùng: "Phải đuổi những kẻ cơ hội ra khỏi Đảng"

Ông Vũ Quốc Hùng: "Phải đuổi những kẻ cơ hội ra khỏi Đảng"

NGỌC QUANG
(GDVN) - “Có những Đảng viên tự đánh mất mình trước quyền lực, tiền bạc, lợi lộc, tất nhiên họ không xứng đáng với sự tin tưởng của nhân dân", ông Vũ Quốc Hùng
Trao đổi với Báo Điện tử Giáo dục Việt Nam sau kỳ họp Hội nghị Trung ương 4 khóa XII vừa qua, ông Vũ Quốc Hùng - nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, nguyên Phó Chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra Trung ương đã bày tỏ quan điểm ủng hộ những nội dung trong kết luận của Hội nghị Trung ương 4 khóa XII, nhằm xây dựng, chỉnh đốn Đảng.
Hội nghị lần này đã thảo luận về “Tăng cường xây dựng, chỉnh đốn Đảng; ngăn chặn, đẩy lùi sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” trong nội bộ”.
Cái mới của lần này là Trung ương đã thẳng thắn chỉ ra một cách có hệ thống những biểu hiện của sự suy thoái về tư tưởng chính trị và đạo đức, lối sống, "tự diễn biến", "tự chuyển hóa".
Trong đó, nguy hiểm nhất là sự phai nhạt lý tưởng cách mạng, không kiên định con đường xã hội chủ nghĩa, mơ hồ, dao động, thiếu niềm tin; nói trái, làm trái quan điểm, đường lối của Đảng; thậm chí sa sút ý chí chiến đấu, thấy đúng không bảo vệ, thấy sai không đấu tranh, phụ hoạ theo những nhận thức, quan điểm sai trái, lệch lạc; không còn ý thức hết lòng vì nước, vì dân, không làm tròn bổn phận, chức trách được giao; không thực hiện đúng các nguyên tắc tổ chức sinh hoạt đảng.
Sự suy thoái về đạo đức, lối sống thể hiện ở chỗ: sống ích kỷ, thực dụng, cơ hội, vụ lợi, hám danh, tham nhũng, ham quyền lực; bè phái cục bộ, mất đoàn kết; quan liêu, xa dân, vô cảm trước khó khăn, bức xúc của dân.
Ông Hùng nhấn mạnh: “Việc xây dựng chỉnh đốn Đảng để xứng đáng là lực lượng lãnh đạo xã hội, được nhân dân thừa nhận. Đây là ý thức của Đảng nên Đảng đã có nhiều nghị quyết về xây dựng chỉnh đốn Đảng. Nổi bật là Nghị quyết Trung ương 6 lần 2 khóa VIII, tiếp theo là Nghị quyết Trung ương 4, khóa XI.
Tại các nghị quyết này, Đảng ta đã nhấn mạnh sự cần thiết phải ngăn chặn, đẩy lùi tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức lối sống, đây là vấn đề hệ trọng, vừa cơ bản, vừa cấp bách.
Điều này có nghĩa Đảng phải đổi mới. Tình hình trong nước, tình hình thế giới đã đổi mới, thì Đảng phải đổi mới. Đổi mới về nhận thức, đổi mới về tư tưởng, đổi mới về hành động.
Đặc biệt, tại hội nghị Trung ương 4 khóa XI, Đảng nhận định, một bộ phận không nhỏ Đảng viên, trong đó có cả cán bộ Đảng viên cao cấp suy thoái về chính trị, tư tưởng, đạo đức lối sống”.
Ông Vũ Quốc Hùng cho rằng, với tình hình hiện nay thì biện pháp cần thiết là phải đuổi cổ những kẻ cơ hội ra khỏi Đảng. ảnh: Ngọc Quang.
Theo như đánh giá của Hội nghị Trung ương 4 khóa XII, từ suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống dẫn tới "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" chỉ là một bước ngắn, thậm chí rất ngắn, nguy hiểm khôn lường, có thể dẫn tới tiếp tay hoặc cấu kết với các thế lực xấu, thù địch, phản bội lại lý tưởng và sự nghiệp cách mạng của Đảng và dân tộc.
Trung ương khẳng định sự suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, "tự diễn biến", "tự chuyển hóa" trong nội bộ có cả nguyên nhân khách quan và chủ quan, trong đó nguyên nhân chủ quan là chủ yếu.
Trung ương thống nhất phải tiến hành đồng bộ nhiều công việc cụ thể, thiết thực, tập trung vào 4 nhóm về: giáo dục chính trị tư tưởng, tự phê bình và phê bình; cơ chế, chính sách; kiểm tra, giám sát, kỷ luật đảng; phát huy vai trò của nhân dân và Mặt trận Tổ quốc, các tổ chức chính trị - xã hội.
Chú trọng nêu gương những người tốt, việc tốt; ngăn ngừa, cảnh báo, phê phán những việc làm sai trái. Đấu tranh mạnh mẽ chống chủ nghĩa cá nhân, thói ích kỷ vụ lợi, "lợi ích nhóm".
Rà soát, hoàn thiện cơ chế kiểm soát việc thực thi quyền lực của người có chức, có quyền. 
Xử lý nghiêm những hành vi vi phạm kỷ luật đảng, pháp luật của Nhà nước; kiên quyết chống tham nhũng, tiêu cực, lãng phí.

Phát huy vai trò giám sát của nhân dân, của báo chí, của công luận.
Thực hiện nghiêm nguyên tắc tập trung dân chủ trong Đảng; công tác cán bộ, công tác kiểm tra; công tác giáo dục, rèn luyện, quản lý đảng viên.
Trung ương đặc biệt nhấn mạnh, muốn Nghị quyết này đi vào cuộc sống, tạo ra chuyển biến rõ rệt, cả hệ thống chính trị phải vào cuộc.
Từng tổ chức đảng, mỗi cán bộ, đảng viên, trước hết là cán bộ cấp cao, cán bộ chủ chốt, người đứng đầu các cấp, các ngành phải nhận thức sâu sắc, đầy đủ trách nhiệm của mình trước nhân dân, trước Đảng để tự giác thực hiện.
Ông Hùng nói: “Có những Đảng viên tự đánh mất mình trước quyền lực, trước tiền bạc, trước lợi lộc và không xứng đáng với sự tin tưởng của nhân dân nữa.
Tư tưởng, đạo đức, lối sống ngày càng suy giảm đi, suy đồi, dẫn đến tự diễn biến. Ngày càng có nhiều người như vậy thì càng khiến cho Đảng phải đối diện thêm với nhiều khó khăn hơn. Đó là một thực tế, nó gắn liền với cuộc chống tham nhũng nhiều năm nay mà không đạt được kết quả như kỳ vọng của nhân dân”.
Phải thấy được sự gương mẫu từ cán bộ cấp cao
Để xây dựng Đảng trong sạch, vững mạnh, chống suy thoái đạo đức, lối sống... rõ ràng nếu chỉ là sự nỗ lực của một số cá nhân sẽ không thể đi đến kết quả, đi đến cái đích như các nghị quyết đã đề ra.
Kết luận tại Hội nghị Trung ương 4 khóa XII cũng chỉ rõ: "Sự gương mẫu của Trung ương là cực kỳ quan trọng, có ý nghĩa quyết định.
Từng đồng chí Ủy viên Trung ương, Ủy viên Bộ Chính trị, Ban Bí thư, từng đồng chí đứng đầu cấp ủy, chính quyền các cấp phải tự giác, gương mẫu thực hiện nghị quyết, nói đi đôi với làm, chỉ đạo quyết liệt với quyết tâm rất cao, sự nỗ lực rất lớn".
Nhìn lại lịch sử Đảng và các cuộc kháng chiến chống quân xâm lược của dân tộc ta thì thấy rằng, muốn chống được cái xấu và nhân rộng những cái tốt thì trong nội bộ Đảng phải đoàn kết.
Đó cũng là điều mà Chủ tịch Hồ Chí Minh căn dặn trong Di chúc: “Các đồng chí từ trung ương đến các chi bộ cần phải giữ gìn sự đoàn kết nhất trí của Đảng như giữ gìn con ngươi của mắt mình”.
Người cũng chỉ rằng “cách tốt nhất để củng cố và phát triển sự đoàn kết và thống nhất” là phải giữ vững nguyên tắc tổ chức và sinh hoạt Đảng: “Trong Đảng phải thực hành dân chủ rộng rãi, thường xuyên và nghiêm chỉnh tự phê bình và phê bình”, là “Phải có tình đồng chí thương yêu lẫn nhau”
Với thái độ “nhìn thẳng vào sự thật, đánh giá đúng sự thật, nói rõ đúng sự thật” để thấy rõ những khuyết điểm trong xây dựng Đảng là “nguyên nhân của mọi nguyên nhân” những sai lầm khuyết điểm trong lãnh đạo của Đảng, Đại hội lần thứ VI của Đảng (1986) đã xác định: “Phải làm trong sạch Đảng”, trước hết phải loại bỏ ngay những phần tử thoái hóa biến chất” với 6 giải pháp lớn về xây dựng Đảng.
Cương lĩnh 1991 của Đảng cũng xác định, “Đảng “phải thường xuyên tự đổi mới, tự chỉnh đốn, ra sức nâng cao trình độ trí tuệ, năng lực lãnh đạo. Giữ vững truyền thống đoàn kết thống nhất trong Đảng...”.


Cùng với các biện pháp xây dựng Đảng, Đại hội VII đã xác định quyết tâm “khai trừ khỏi Đảng những đảng viên thoái hóa biến chất về chính trị và đạo đức, gây chia rẽ, bè phái, tham ô, hối lộ, ức hiếp quần chúng”.
Tổng kết chặng đường 10 năm đổi mới (1986-1996), Đại hội VIII của Đảng khẳng định: “Đảng phải tiếp tục tự đổi mới, tự chỉnh đốn, nâng cao hơn nữa sức chiến đấu và năng lực lãnh đạo của mình”.
Rồi tới Đại hội lần thứ IX, Đại hội lần thứ X, Đại hội XI, và mới đây nhất là Đại hội XII cũng đều chú trọng tới công tác xây dựng, chỉnh đốn Đảng, khắc phục những sai lầm, tuyên chiến với những biểu hiện cơ hội, bè phái, lợi dụng uy tín của Đảng để mưu cầu quyền lực cho bản thân.
Theo phân tích của ông Vũ Quốc Hùng, những nỗ lực của Đảng suốt từ khóa VI đến nay đã mang lại nhiều kết quả thắng lợi, mà biểu hiện rõ nhất là đời sống của nhân dân đã được cải thiện rõ rệt. Uy tín của Việt Nam đối với bạn bè quốc tế ngày càng được nâng cao hơn.
Nhưng bên cạnh đó vẫn còn có nhiều đảng viên thể hiện sự yếu kém về nhận thức chính trị, suy thoái tư tưởng, đạo đức, quan liêu, xa dân, gây ảnh hưởng tới uy tín của Đảng với dân.
Ông Hùng chia sẻ: “Từ Đại hội XI đến nay, chúng ta đã thực hiện xây dựng, chỉnh đốn Đảng với quyết tâm chính trị rất cao, nhưng những tiêu cực về tư tưởng, chính trị, đạo đức lối sống của Đảng viên chưa được ngăn chặn, đẩy lùi mà càng lộ ra.









Điều đó thể hiện ở những vụ đại án, tiêu cực đã được phanh phui, do đó nên sau Nghị quyết Hội nghị Trung ương 4 khóa XII, các đồng chí cần thể hiện quyết tâm mạnh mẽ hơn để ngăn chặn hiệu quả lợi ích nhóm như những gì Tổng Bí thư, Chủ tịch nước, Thủ tướng đã nhiều lần đề cập.
Bàn thì đã bàn rất nhiều rồi, nhưng quan trọng bây giờ là giải pháp, làm rõ thế nào là suy thoái về tư tưởng chính trị, về đạo đức? Thế nào là “Tự diễn biến”, thế nào là “tự chuyển hoá” trong nội bộ? Nguyên nhân, tác hại, mức độ hiện nay như thế nào để tìm phương cách giải quyết.
Tôi tin rằng, Đảng ta luôn ý thức được trách nhiệm tự đổi mới, trách nhiệm trước dân tộc, trước Tổ quốc, trước lịch sự để xây dựng, chỉnh đốn, đẩy lùi suy thoái về tư tưởng, chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện tự diễn biến, tự chuyển hóa trong nội bộ.
Phê bình và tự phê bình là việc mà Đảng ta làm thường xuyên nhiều năm qua, nhưng chỉ chung chung, xuê xoa thì không giải quyết được gì. Theo tôi, bây giờ những kẻ suy thoái đạo đức, tư tưởng, những kẻ cơ hội phải bị đuổi cổ ra khỏi Đảng".

Thứ Sáu, 21 tháng 10, 2016

Con bò sắp bị mổ quỳ xuống cầu cứu,


Con bò sắp bị mổ quỳ xuống cầu cứu, sau khi bác sĩ thú y kiểm tra tiết lộ sự thật khiến mọi người đều nghẹn lòng



“Người mẹ” trong bất kỳ loài vật nào đều đóng vai trò vô cùng to lớn… Vì con cái, bất kỳ người mẹ nào cũng có thể làm được những việc phi thường! Mỗi loài vật đều có linh tính, khi chúng cận kề cái chết, trong lòng cũng sẽ thấy hoảng sợ, thậm chí có thể có những hành động lạ thường.

Gần đây, một cư dân mạng đã chia sẻ một loạt ảnh vô cùng cảm động, trong ảnh là một con bò sắp bị giết thịt, nó bỗng quỳ xuống trước mặt mọi người và mắt rưng rưng lệ như muốn cầu xin mọi người đừng giết nó.




Dù ông chủ lò mổ nói thế nào con bò cũng không chịu đứng dậy, dẫu như thế nhưng họ cũng không có cách nào, vẫn phải dẫn con bò vào trong lò mổ, tuy trong lòng không muốn nhưng rồi họ vẫn phải làm theo đúng quy trình công việc giết mổ.



Con bò sau khi được dẫn vào lò mổ vẫn cúi gằm mặt và không ngừng rơi lệ, mọi người ai cũng lấy làm lạ, họ nghĩ chắc con bò này bị bệnh hoặc nó muốn nói điều gì đó vì thế đã mời bác sỹ thú y đến kiểm tra.




Sau khi kiểm tra xong, bác sỹ thú ý tiết lộ một thông tin khiến mọi người ai cũng phải giật mình! Con bò này đang mang thai, vì nó muốn bảo vệ đứa con trong bụng mình nên đã quỳ xuống cầu xin mọi người, nó biết rằng nếu nó chết thì đứa con trọng bụng nó cũng không thể sống được, bản năng của người mẹ đã thúc giục nó phải làm mọi cách để cứu đứa con.



Mọi người chứng kiến ai cũng cảm động nên cầu xin ông chủ lò mổ không giết nó, sau đó mọi người đã cùng nhau góp tiền để mua lại con bò này và gửi tặng lại cho nhà chùa ở địa phương, họ hy vọng nơi cửa Phật sẽ giúp nó yên tâm để sinh đứa con của mình và sau đó 2 mẹ con sẽ được sống vui vẻ bên nhau.




Tình mẹ thật vĩ đại! Chỉ cần đứa con của mình bình yên vô sự, cho dù phải trải qua bất kỳ khó khăn, tủi nhục nào cũng cam chịu, kể cả hy sinh tính mạng cũng cam lòng, đây chính là tấm lòng những người mẹ… Mong rằng bò mẹ này sau đó sẽ được ở bên đứa con cho đến khi nó trưởng thành.

My My

Xem thêm:
Con bò chứng kiến đồng loại vừa bị lột da. Phản ứng của nó khiến người xem nghẹn lại
Sự thật về những lỗ khoét ‘sâu hút’ trên bụng những con bò khiến nhiều người phản đối

Hình ảnh Trịnh Xuân Thanh – và Nơi đây bình minh yên tĩnh

Trịnh Xuân Thanh - và Nơi đây bình minh yên tĩnh


Lâu lắm rồi tôi mới gặp lại người đàn ông tuổi ngoài 60, đậm người. Tôi đến chỗ hẹn, người đàn ông thò tay ra cửa xe vẫy. Tôi lên xe, ông ta nói.

– Chúng ta đến nhà một người bạn, ăn cơm và nói chuyện ở đó luôn cho tiện.

Trên xe vang lên bản nhạc, tôi ngạc nhiên hỏi.

– Đây có phải nhạc Nga?

Người đàn ông gật đầu, ông ta nói.

– Đây là bản nhạc trong bộ phim “Ở Nơi Đây Bình Minh Yên Tĩnh”. Cậu có biết phim này không?

Tôi lắc đầu đáp.

– Em chỉ nhớ mang máng truyện thôi, đánh nhau gì đó trong rừng và ở ngôi làng. Hồi em còn bé, sách Nga dịch sang tiếng Việt nhiều lắm, nhất là loại truyện chiến tranh thế giới lần thứ hai, nhiều bạt ngàn luôn. Nhưng em chỉ nhớ nhiều nhất là cuốn “Daghextan của tôi”. Truyện về những người đàn ông sống trên những ngọn núi cao, họ được ví như những con chim đại bàng.

– Cậu biết tiếng Nga chứ?

– Không, em quên rồi, hồi cấp 2 em có học ở trường, chả nhớ được gì ngoài mấy câu chào hỏi.

Chúng tôi vào nhà, rất tiếc tôi không thể kể về ngôi nhà đó cũng như bà chủ nhà. Bà ta dọn cho chúng tôi bát đũa và vài món ăn, sau đó lặng lẽ sang phòng khác. Người đàn ông ngoài 60 và người lái xe còn lại, họ so đũa và lấy cơm. Họ không uống rượu, vừa ăn cơm, người đàn ông già nói.

– Vừa rồi cậu có xem báo thấy ông Vĩnh nói chuyện Thanh không?

Tôi gật đầu.

– Thanh thế nào rồi anh?

Người đàn ông cười.

– Ông Vĩnh chỉ thời gian ngắn nữa về hưu, ông nói vậy cho xong thôi. Ông Vĩnh từng có lần đi chơi với Thanh ở Praha, sợ lạc đường, còn tóm tay Thanh bảo mày đi gần anh, chứ anh lạc không biết tiếng thì chết toi ở đây. Giờ có chỉ chỗ của Thanh ở đâu, bảo ông ấy đến mà bắt ông ấy cũng chẳng đi.

Tôi ngạc nhiên hỏi.

– Thế thì làm ầm lên làm gì nhỉ?

Người đàn ông nói.

– Vẫn tại Formosa thôi, muốn khoả lấp đi thì làm lại chuyện này để lái dư luận. Vụ đó mà làm đúng thì sợ 320 ngàn tỷ chẳng đủ bù, khuấy vụ 3,2 ngàn tỷ ra che lấp đi.

Vừa xong vụ ông Trọng lại dùng ban kiểm tra trung ương ép ban cán sự đảng Bộ Công Thương để đề nghị kỷ luật ông Vũ Huy Hoàng, nhưng số phiếu không đủ. Lại quay ra tính dùng đảng uỷ khối để ép bỏ phiếu kỷ luật ông Hoàng.

Tôi bật cười chửi thề.

– Đm đảng nhà các anh đạp lên cả pháp luật, có tội thì để công an người ta bắt xử, sao cứ phải thông qua đợi đảng uỷ này nọ kỷ luật, khiển trách, khai trừ rồi cơ quan tố tụng mới vào cuộc được. Thế phải đợi đảng uỷ ra hình thức kỷ luật rồi công an mới được làm tiếp mới là đúng quy trình à? Ví dụ đảng uỷ không xử lý thì công an, viện, toà làm ngơ sao?

Cả hai người đàn ông đều cười, họ không đáp lại thắc mắc của tôi.

Tôi nói.

– Mà sao chuyện mấy ngàn tỷ là chuyện lớn, ông Trọng không làm ngay mà lại đi làm từ cái xe sang đeo biển xanh, vòng vo sang chuyện bổ nhiệm, họp hành kỷ luật bàn đi bàn lại mấy tháng nhỉ. Sao không từ đầu làm thẳng luôn vụ thua lỗ hay tham nhũng đấy có phải dân người ta nể không? Cứ loanh quanh.

Người đàn ông nói.

– Ông ấy đã già, sức cũng yếu rồi. Muốn làm một phát ngay, ai nghe ông ấy chứ. Người ta nghe ông làm theo ý ông. Lỡ ông ấy chết đột ngột, người khác lên thay. Cái người thực hiện theo chỉ đạo của ông Trọng, không khéo còn bị vạ ngược. Nên người ta muốn làm chắc chắn, điều tra xem thua lỗ thế nào, có tham nhũng thì tham nhũng ở đâu. Làm sao mà đi bắt bừa cán bộ cỡ như thằng Thanh, kể cả là tổng bí thư bảo. Họ cũng phải giữ thế của họ chứ.

Tôi hỏi.

– Bây giờ các anh định thế nào, em chán trò này lắm rồi. Ngày nào cũng có người hỏi em về Trịnh Xuân Thanh sống thế nào, có sao không. Họ nghe báo chí, tin đồn thì như Thanh đang sống chui lủi, khổ cực, sợ hãi không dám xuất hiện. Còn có tin đồn bị thủ tiêu, bị bắt giam ở đâu rồi để đợi đưa về.

Người đàn ông không vội trả lời, ông ăn nốt bát cơm. Buông đũa bát nhìn tôi như chờ. Tôi hiểu ý ông ta ăn nhanh cho xong. Khi tôi là người cuối cùng buông bát, người phụ nữ phòng bên xuất hiện dọn dẹp bàn ăn, bà ta đưa lên bàn cho chúng tôi một ấm trà.

Tôi ra mở cửa ra vườn hút điếu thuốc. Nhìn thoáng lại thấy người lái xe đang giơ điện thoại cho người đàn ông già xem gì đó, họ cười và chỉ màn hình điện thoại bình phẩm vui vẻ với nhau.

Tôi trở lại, kéo lại ghế ngồi ngay ngắn. Người đàn ông già nói.

– Hiện giờ tình hình Trọng và Huynh quyết định ngả theo Trung Quốc 100%, áp dụng triệt để việc như ta gọi là ”nhóm lợi ích thân hữu ” giống Tập Cận Bình đang làm. Nếu như thế, sẽ có rất nhiều người cỡ như Thanh hay hơn chút sẽ là đối tượng. Những người này đang rất dao động, vì sau vụ PVN sẽ còn nhiều vụ khác. Nhiều người họ cũng có ý định muốn đi, nhưng họ chưa hiểu cuộc sống bên ngoài thế nào, sợ bị thế này, thế kia. Nhân việc ông Vĩnh tuyên bố việc bắt Thanh khiến nhiều người tưởng thật, nghĩ rằng cảnh sát quốc tế nghe Việt Nam bảo gì là làm nấy. Chúng tôi cần cậu đưa giúp một số hình ảnh chúng tôi vừa nhận được. Để cho mọi người biết Thanh vẫn bình yên, sống đàng hoàng và không có mối lo nào hết.

Tôi cười khẩy.

– Thế là em giờ đi quảng cáo cho các ông quan chức cộng sản, có chuyện gì cứ té ra ngoài, bên ngoài này rất yên ổn, đời sống bình lặng. Làm thế trêu tức cả dân đen nữa, họ chửi em tơi bời.

Người đàn ông cười.

– Cậu chỉ nói sự thật là ở bên ngoài bình yên, những người đi khỏi Việt Nam ra đều tốt, nhiều người về hưu họ theo con họ ra ngoài ở. Như bà Tiến Y tế cho con đi học, rồi mua nhà cho con, làm thẻ xanh, bà ấy về hưu theo con sang Mỹ sống khoẻ re. Đó là sự thật ở bên ngoài, cậu không thể nặn ra rằng cuộc sống bên ngoài này là khổ cực, là nhục nhã được. Người dân biết họ sẽ hiểu phải chửi ai trước chứ không phải là cậu. Cứ để dân đen họ nhìn thấy điều đó mới hay.

Tôi ngẩn người ngồi nghĩ, một lúc tôi hỏi có cho tôi nói chuyện với Thanh được không. Người đàn ông gật đầu nhìn sang người lái xe, một lát tôi thấy Thanh trên màn hình. Anh ta giọng rất hưng phấn.

– Chú khoẻ không, rảnh sang đây chơi với anh, đéo gì chú cứ suốt ngày mặt đăm đăm thế. Thách bọn nó đưa ra được bằng chứng anh tham nhũng hay ăn cắp tiền. Đm tám thằng công ty dưới làm ăn thua lỗ đẩy về cho anh nhận. 4 tháng rồi mà điều tra ra cái gì, làm trái quy định nên bị lỗ à. Lão Trọng biết gì về kinh tế mà phán, mẹ nó, chả lẽ quy định tài thế, làm trái thì lỗ, làm đúng thì lời à. Giờ lão ấy giỏi điều hành kinh tế đúng quy định xem thử có lời hay không? Chỉ nhăm nhăm úp sọt, cứ cho báo chí tự do hai chiều để thanh minh xem có dám không? Dám mở toà công khai cho luật sư tham dự từ đầu, có theo dõi của báo chí quốc tế không, anh chơi ngay. Đm anh mua chứng khoán đợt đầu mua 1 bán 3, mua nhà, mua đất giá 1 bán 2… ở Việt Nam thiếu đéo gì thằng có tiền kiểu đấy như anh. Gì phải đi tham nhũng vào cái khoản tiền lỗ, đời anh đang còn sung sức chứ có phải về hưu, sắp chết đâu mà đi ăn bẩn kiểu ấy dễ lộ. Nhận quà biếu thì ừ cái đấy anh có, thằng nào mà chả thế.

Tôi hỏi anh và vợ con có khoẻ không. Thanh cười nói.

– Khoẻ, hơi lạnh tí thôi. Nhưng ở nhà mấy thằng bọn nó cấm thằng con trai anh 15 tuổi xuất cảnh, lại còn đến nhà gây sự với ông bà già, đe doạ đủ kiểu. Đấy, đường đường TBT đảng chính nghĩa, cao cả, liêm khiết mà phải dùng thủ đoạn đi đe doạ con và bố mẹ người ta. Thế mà bao các ông khác trong đảng cũng làm ngơ chuyện đó được, rồi đến lượt các ông ấy thì các ông ấy kêu ai. Anh kệ cho chúng nó sách nhiễu ông bà già và con anh, càng thế càng lộ mặt lão Trọng đểu cáng. Cả dân làng người ta nhìn thấy rõ xem lão ấy nhân đức, tử tế thế nào.

Tôi hỏi.

– Ai bảo anh không cho mấy thằng đó đi học bên ngoài rồi ở luôn lại như mấy ông khác?

Thanh.

– Tại bọn nó không thích ở bên ngoài như con nhà người ta.

Người đàn ông già dường như thấy câu chuyện thế là đủ, ông ta liếc mắc nhìn người lái xe. Người lái xe chen vào nói.

– Thôi, tâm sự thế thôi nhé. Còn bàn chuyện khác ở đây.

Anh ta tắt máy luôn. Người đàn ông bảo anh ta chuyển ảnh Thanh sang hòm thư của tôi. Chúng tôi ra xe, trên đường về, tôi hỏi.

– Đưa ảnh này lên để trêu ngươi lão Trọng à anh?

Người đàn ông lắc đầu.

– Không ai làm trò trẻ con trêu nhau thế, đưa ảnh lên để những người khác họ thấy, họ nhận ra điều gì cho họ, đó mới là cái cần.

Cái cần đó là gì, tôi không hiểu. Nhưng tôi cứ đưa ảnh lên, hay dở gì đó là việc của đời.

Thứ Năm, 20 tháng 10, 2016

TBT Nguyễn Phú Trọng sẽ là người đóng chiếc đinh cuối cùng cho chế độ


Phe “Người Bắc Có Lý Luận” đang rất lúng túng ứng phó với hàng loạt biến cố, tất cả đều đến từ những đảng viên “bất mãn” việc “tái đắc cử” của Nguyễn Phú Trọng, nhất là cánh đảng viên gốc miền nam và miền trung. Vì thế, thay vì trả lời trước công luận về những “sự cố” trên, thì hoàn toàn giữ im lặng, thay vào đó là tạo những thông tin khác, nhằm khiến dư luận bớt chú ý đến “vấn nạn xã hội” đang xảy ra liên tục.

"Cụ tổng" gặm gân gà

Suốt một tuần lễ, hầu như trên Timeline Facebook của tôi đều là những bài viết, sự kiện liên quan đến việc CSVN bắt giữ Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, từ những bài viết của các bạn bè trong giới tranh đấu xã hội dân sự, cho đến những qui chụp của DLV và báo chí nhà sản, cho rằng cô em gái này của tôi… Nhận tiền từ Việt Tân, một qui chụp đầy “dốt nát”, vì giới bạn bè tranh đấu xã hội dân sự đều biết rõ, giữa Quỳnh và Việt Tân vốn không khác nào giữa khối Tự Do và Cộng Sản.

Tuy nhiên, lượng thông tin dầy đặc về Quỳnh cũng khiến tôi ngờ vực, nó nhiều hơn suy nghĩ bình thường của tôi, và có lẽ sự ngờ vực của tôi cũng không phải là… vô lý, khi nhận được Viber gọi từ Việt Nam vào tối thứ bảy, một bản tin được xem là “động trời’ báo cho tôi biết, hy vọng khi bài viết này lên khuôn, các bạn bè sẽ kiểm chứng giùm có đúng thật không, nói rằng Đinh La Thăng, sau hội nghị trung ương 4, đã bị “ép” rời khỏi bộ chính trị và chức Bí Thư Thành Ủy thành Hồ.

Đối với tôi đây là một bản tin “động trời”, vì nếu là sự thật, thì cho thấy phe “Người Bắc Có Lý Luận” đang rất lúng túng ứng phó với hàng loạt biến cố, tất cả đều đến từ những đảng viên “bất mãn” việc “tái đắc cử” của Nguyễn Phú Trọng.

Trước đại hội bầu bán của đảng CSVN vừa qua, ai cũng đinh ninh rằng phe của Ba X sẽ nắm trọn quyền trong đảng, ngờ đâu kết quả, Ba X bị cú “Hồi Mã Thương” của Nguyễn Phú Trọng, đành phải ngậm đắng để “làm người tử tế”.

Nhưng sự “tái đắc cử” của Nguyễn Phú Trọng với cái gọi là “dân chủ đến thế là cùng”, đã dẫn đến sự “bất mãn” khá nhiều trong nội bộ đảng, nhất là cánh đảng viên gốc miền nam và miền trung.

Đám đảng viên thuộc dạng “bất mãn ngầm” này, còn đang phân vân trước sự thay đổi triều đại, thì bất ngờ xảy ra biến cố Formosa (chưa biết biến cố này là “thiên tai bất ngờ” hay “nhân họa cố ý”), khiến cho Nguyễn Phú Trọng lúng túng và “há mồm mắc quai” khi cái gọi là “sự cố Formosa” diễn ra đúng vào lúc mà Nguyễn Phú Trọng đang “vi hành” đến Hà Tỉnh.

Cơn lốc Formosa đã “bật đèn xanh” cho nhóm đảng viên “bất mãn ngầm”, chợt tìm thấy “ánh sáng cuối đường hầm”, và thế là “ô nhiễm môi trường” trở thành một thứ vũ khí lợi hại, khiến cho toàn bộ nhóm “Người Bắc Có Lý Luận” ngậm miệng một cách cay đắng, và lao đao với hàng loạt biến cố xảy ra.

Từ những con cá chết nổi lềnh bềnh khắp vùng sông biển miền nam, miền trung, cho đến “cá chết vì thiếu oxy” ở Hồ Tây, Hà Nội chìm đắm trong “sương bụi”, Sài Gòn tràn đầy “cứt đái” vì ngập lụt, “mùi hôi thúi” đặc biệt được chính quyền Thành Hồ khẳng định là từ bãi chôn rác Đa Phước, nạn “lâm tặc” trên cao nguyên miền trung và các khu vực ở Yên Bái, Thái Nguyên, hay mới đây nhất là thông tin Trung Quốc xây lò điện hạt nhân ở gần biên giới Việt Nam.

Hầu hết đều là những “biến cố môi trường”, cứ đúng “qui trình” xuất hiện liên tục trên mặt báo chí, khiến cho “cụ tổng” trốn biệt, không hó hé một câu nào, chỉ tuyên bố vung vít về “Trịnh Xuân Thanh”, hay “diễn biến gây suy thoái”, mà không dám nói một câu nào liên quan đến tình trạng ô nhiễm chung trên cả nước, từ Hà Nội đến miền Trung hay “nước ngập phi đạo Tân Sơn Nhất”.

Sự xuất hiện cứ theo trình tự trên báo chí và mạng xã hội một cách đều đặn, dường như có sự “sắp xếp” một cách đúng lúc và đúng thời điểm, nếu không phải đám đảng viên “bất mãn ngầm” đưa thông tin “cà khịa” báo chí xông vào, thì làm sao lượng thông tin lại “đầy đủ” như vậy?

Phe “Người Bắc Có Lý Luận” thay vì trả lời trước công luận về những “sự cố” trên, thì hoàn toàn giữ im lặng, thay vào đó là tạo những thông tin khác, nhằm khiến dư luận bớt chú ý đến “vấn nạn xã hội” đang xảy ra liên tục.

Nào là ra lệnh cho công an tuyên bố một tổ chức chính trị ở hải ngoại là “khủng bố”, nào là “thủ tướng đi ăn phở uống café”, nào là ‘Linh Miu lộ hàng nóng bị phạt”, nào là “người tù thế kỷ Huỳnh Văn Nén”, toàn những tin tức nhằm “câu view” đánh lạc hướng dư luận về những “bế tắc” trước các “sự cố môi trường”.

Có vẻ những tin tứ “lá cãi” này chưa đủ “đô” nên mạnh tay hơn, cách chức và rút thẻ nhà báo của Nguyễn Như Phong, phá cuộc họp dân chủ ở Vũng Tàu, bắt giữ Blogger Mẹ Nấm, yêu cầu “trục xuất” linh mục Đặng Hữu Nam, toàn những tin thuộc dạng “thứ dữ”, để cộng đồng quốc tế “bớt” chú ý đến tình trạng “ô nhiễm trầm trọng” đang xảy ra khắp nơi ở Việt Nam.

Nhưng “trời bất dung gian”, không hiểu “thằng” đảng viên “thổ tả” nào lại ra lệnh xã lũ, khiến cho miền trung không khác gì con tàu “Titanic”, dân phải bò lên nóc nhà ngồi hát “bên em là biển rộng”, và thế là hàng trăm tờ báo, hàng ngàn trang mạng xã hội, tràn ngập hình ảnh thương tâm của miền trung, rõ ràng cái đám đảng viên “bất mãn ngầm” phá đám, “cấu kết” với đám báo chí, khiến cho “cụ tổng” lao đao, ghế ngồi chưa “nóng đít” đã lu bù với hàng loạt các “sự cố”.

Cái khổ là “cụ tổng” vốn là người thù dai, nên “thằng” nào hồi xưa theo “phò” Ba X, thì “cụ tổng” treo giò, hành động “hẹp hòi” này của “cụ tổng” đã khiến số lượng đảng viên “bất mãn ngầm” gia tăng theo tỷ lệ thuận, nhất là đám “báo chí” càng bị “cụ” xiết cổ đến thở không ra, điển hình là Nguyễn Công Khế, tờ báo mạng Một Thế Giới trở thành một trong những tờ báo hàng đầu “chạy tít” về lũ lụt miền trung, sau nhiều lần “nâng bi” mà “cụ tổng” chả ngó ngàng gì tới, rõ ràng Nguyễn Công Khế nhìn thấy hậu quả “thọ nạn” của Nguyễn Như Phong, nên đã chọn giải pháp đứng chung với nhóm đảng viên ‘bất mãn ngầm” để “xỏ ngọt” “cụ tổng”.

Biết rõ đám đảng viên “bất mãn ngầm” không ưa gì mình, thay vì thỏa hiệp để đi đến đôi bên có lợi, “cụ tổng” quyết định sử dụng tối đa quyền lực của công an để bảo vệ cho “cái ghế dân chủ đến thế là cùng”, “cụ” gia nhập cái gọi là “Đảng ủy và Thường vụ Đảng ủy Công an Trung ương” để củng cố thế lực, “cụ” ra lệnh cho mở toang cửa biên giới Việt – Trung cho dân Trung Quốc thoải mái nhập cảnh Việt Nam, và giờ đây là thông tin mới nhất dù chưa được kiểm chứng rõ ràng, “cụ” “loại Đinh La Thăng ra khỏi bộ chính trị”.

Do đó lượng thông tin của cái đám gọi là “báo chí chính thống”, liên quan đến vụ bắt giữ Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh và qui chụp một tổ chức chính trị ở hải ngoại là ‘khủng bố”, đã đồng loạt được loan tãi rầm rộ, cho thấy “cụ tổng” muốn “lái” dư luận sang một ngã khác, để tránh cái “gân gà” mà “cụ” lỡ “gặm” từ khi “tái đắc cử”, đồng thời làm “dịu” đi những đồn đoán rằng “cụ” đã “làm thịt” Đinh La Thăng trong hội nghị trung ương 4 vừa qua.

Nhưng có lẽ “cụ tổng” vẫn chưa đo lường được sự phản ứng của đám đảng viên “bất mãn ngầm”, sẽ còn nhiều tin tức “động trời” hơn trên mặt báo trong những ngày tháng sắp tới, nạn ngập lụt ở Thành Hồ sẽ tiếp tục trở thành tiêu đề “nóng hổi”, “bụi Hà Nội” cũng sẽ là “tít” hàng đầu của những tờ báo, số lượng người dân bị chết ở miền trung vì xã lũ, dẫn đến nạn ôn dịch có thể xảy ra, thậm chí nước lũ hòa tan với nước biển bị nhiễm “độc kim loại” của Formosa sẽ vào tận giường chiếu của người dân, sẽ là những tin tức đầy “sốt dẻo” nằm đầy trên bàn của “cụ tổng”, và cứ theo trình tự mỗi ngày một nhiều hơn, mỗi ngày một “quái đản” hơn.

Bên cạnh những tin tức về “ô nhiễm môi trường”, đám đảng viên “bất mãn ngầm” lại tiếp tục khui ra những dự án “thua lỗ nghìn tỉ lỗi tại ai?”, và trên báo người ta lại thấy “cả họ làm quan” hay “bức xúc vì khiếu nại, công an XYZ bị bắn thiệt mạng”.

Sẽ có thêm những hình ảnh thương tâm như bệnh nhân nằm “xếp lớp” như cá mòi ở hành lang các bệnh viện, dự án đường cao tốc Cát Linh Hà Đông lại có thêm “tình huống mới”, “ống nước sông Đà lại vỡ lần thứ 21,22,23”, dàn cây xanh mới trồng ở Hà Nội “đột nhiên chết vì thiếu oxy” v.v….

Trong khi “người tử tế” thì nhàn nhã đánh goft, đứng mỉm cười nhìn “cụ tổng” lăng xăng như “gà mắc đẻ”, lấp chổ này thì chổ khác phun ra, bịt được lổ này, thì lổ kia lại bùng cháy, bỏ tù được một thằng thì lại ‘lòi” ra hàng chục thằng khác.

Miếng “gân gà” quả thật khó nhai, bỏ thì tiếc mà giữ lại thì không có răng để cắn, rõ ràng cái thằng “người tử tế” xỏ lá thật, mọi việc đều do nó “kích động” thế mà nó làm như không biết gì cả, cứ khoe là vừa “tậu” được bộ gậy đánh goft Taylormade đẳng cấp quốc tế.

Trước tình hình kinh tế lâm vào bế tắc trầm trọng, xuất cảng liên tục bị “trả hàng” vì ô nhiễm, vì “ăn gian nói dối nguồn gốc của mặc hàng”, vì thiếu phẩm chất, đảng viên thì “mạnh thằng nào thằng đó đớp”, đám quan địa phương thì bán quyền sử dụng đất đai “tá lả” cho Trung Quốc, con cháu của đảng viên thì lo “ôm tài sản” chạy ra nước ngoài, “cụ tổng” đang đứng trước chiếc quan tài không một chút hương khói.

Nhưng cũng may, vẫn còn một con đường làm cho tên tuổi của “cụ” đi vào lịch sử, với tình hình hiện tại, sự tham lam quyền lực của “cụ” đã khiến “cụ” trở thành người đóng chiếc đinh cuối cùng cho chiếc quan tài chủ nghĩa Cộng Sản, tôi tin rằng “cụ tổng” sẽ là tổng bí thư sau cùng của đảng CSVN, vì sau triều đại của “cụ”, dân tộc Việt Nam sẽ đạp cái chủ nghĩa ngoại lai này vào thùng rác.

Trần Nhật Phong

(Dân Làm Báo)

Hà Tĩnh: Tính mạng không được bảo đảm nếu kiện Formosa

HÀ TĨNH (NV) – Ngày 18 tháng 10, Linh Mục Ðặng Hữu Nam và các giáo dân của ông ở giáo xứ Phú Yên, huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An, vẫn lên đường tới thị xã Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh để khiếu nại.

Ðã có thể giải thích vì sao chính quyền Việt Nam xăng xái gánh vạ thay cho Formosa (?).

Quyền công dân là “quyền rơm”

Hồi cuối tháng 9, Linh Mục Ðặng Hữu Nam đã cùng giáo dân của mình đến tòa án thị xã Kỳ Anh để nộp 506 đơn kiện Formosa xả nước thải ra biên, làm biển bị ô nhiễm từ thượng tuần tháng 4 đến nay, gây thiệt hại nghiêm trọng cho họ.

Huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An cách thị xã Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh khoảng 200 cây số. Lúc đó các nguyên đơn đã gặp rất nhiều khó khăn vì các phương tiên vận chuyển công cộng mà họ thuê, từ chối vận chuyển vào phút chót vì bị công an địa phương dọa sẽ trừng phạt nghiêm khắc. Tuy nhiên các nguyên đơn vẫn đến được trụ sở tòa án thị xã Kỳ Anh với số lượng lên tới hàng ngàn. Cả công an tỉnh Hà Tĩnh lẫn tòa án thị xã Kỳ Anh đã đề nghị Linh Mục Ðặng Hữu Nam hỗ trợ giữ trật tự và cử đại diện làm thủ tục nộp đơn khởi kiện.

Sự kiện này gây một tiếng vang lớn và được công chúng ủng hộ. Kể cả nơi những người là viên chức đã nghỉ hưu hoặc đương nhiệm.

Gần đây, tòa án thị xã Kỳ Anh tuyên bố trả lại 506 đơn kiện mà họ đã nhận. Nói cách khác, hệ thống tư pháp Việt Nam không thụ lý việc kiện Formosa đòi bồi thường thiệt hại dù thiệt hại là rõ ràng và nghiêm trọng.

Việc tuyên bố trả lại đơn kiện diễn ra song song với việc chính quyền tỉnh Hà Tĩnh gửi một công văn cho Tòa Giám Mục giáo phận Vinh, mô tả Linh Mục Ðặng Hữu Nam như một tác nhân gây rối và đề nghị Tòa Giám Mục giáo phận Vinh thuyên chuyển Linh Mục Nam đi nơi khác, không để ông hoạt động mục vụ tại tỉnh Nghệ An. Giám Mục Nguyễn Thái Hợp, người trông coi giáo phận Vinh từ chối đáp ứng đề nghị này.

Khi trả lời một số cơ quan truyền thông, Linh Mục Nam bảo rằng, việc tòa lấy lý do “thiếu chứng cứ” để “chứng minh thiệt hại” nhằm trả lại 506 đơn kiện Formosa là sai với luật pháp hiện hành. Giả dụ đúng là chứng cứ chưa đủ, tòa phải yêu cầu bổ túc chứ không thể vin vào đó bác đơn kiện. Linh Mục Nam nói thêm, quyết định bác đơn kiện của tòa không thỏa đáng còn vì viện dẫn một quyết định của thủ tướng Việt Nam – ấn định về mức bồi thường thiệt hại cho các nạn dân của Formosa, trong khi quyết định đó không hề đề cập đến việc bồi thường thiệt hại cho dân Nghệ An cho dù thiệt hại đối với ngư dân, nông dân Nghệ An là rất rõ ràng.

Ðó cũng là lý do Linh Mục Nam và các giáo dân của ông quyết định khiếu nại việc tòa án thị xã Kỳ Anh không thụ lý đơn kiện – theo luật pháp hiện hành tại Việt Nam thì công dân có quyền làm như thế. Một ngày trước khi Linh Mục Nam và các giáo dân của ông lên đường, chính quyền huyện Quỳnh Lưu, tỉnh Nghệ An, gửi cho ông một công văn, đề nghị hủy bỏ việc đến tòa án huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh để khiếu nại vì “bão lớn sắp đổ vào đất liền” và chính quyền tỉnh Hà Tĩnh đang phải giải quyết hậu quả của trận lũ lụt vừa xảy ra trước đó.

Công bộc dọa sẽ gieo “vạ đá”

Theo dự kiến, sẽ có hàng ngàn người đến tòa án thị xã Kỳ Anh để khiếu nại nhưng giống như lần trước, chủ và tài xế các phương tiện vận chuyển công cộng bị công an hăm dọa sẽ trừng trị nên phải từ chối việc được thuê vận chuyển. Không có xe chở khách loại lớn, Giáo xứ Phú Yên thuê 60 taxi nhưng chuyện này cũng bất thành.

Ðại diện chính quyền địa phương đề nghị Linh Mục Nam không nên đưa cả ngàn người đến Kỳ Anh. Ðể chứng tỏ thiện chí, ông chỉ lên đường với 100 giáo dân nhưng những xe chở số người này cùng bị chặn lại khi chỉ mới tới cầu Bến Thủy – nằm trên địa bàn tỉnh Nghệ An.

Theo tường thuật của một số nhân chứng thì ông Nguyễn Văn Sửu, một sĩ quan an ninh (hiện chưa rõ cấp bậc và chức vụ) của công an tỉnh Hà Tĩnh đã đến tận nơi xe bị chặn, khuyên những người đi khiếu nại nên trở về vì tiếp tục hành trình sẽ không có ai bảo đảm sự an toàn về tính mạng của họ.

Trả lời BBC về việc đi khiếu nại, Linh Mục Nam xác nhận, một số người đi khiếu nại đã bị lôi ra khỏi xe, bị đánh đập và xe bị ép quay lại. Cũng theo lời Linh Mục Nam thì lần này, ngoài 506 khiếu nại về việc tòa án không thụ lý đơn kiện Formosa, còn có thêm 100 đơn kiện nữa. Linh Mục Nam nhấn mạnh, ông và giáo dân của mình mong muốn chính quyền Việt Nam tôn trọng và thực thi luật pháp do chính họ đặt ra. Nếu chính quyền thật sự “của dân, do dân và vì dân” thì kiện Formosa là việc mà chính quyền phải làm thay dân.

Gieo họa cho dân và mua vạ cho mình

Thảm họa môi trường ở khu vực phía Bắc miền Trung xảy ra ngay sau khi nhà máy thép của Formosa tại Hà Tĩnh chỉ mới chạy thử và mới thử xả khoảng 10,000 khối nước thải/ngày ra biển hồi thượng tuần tháng 4.

Trong tương lai, nếu Formosa chính thức hoạt động và xả tới 45,000 mét khối nước thải/ngày đúng như mức mà Bộ Tài Nguyên-Môi Trường của chính quyền Việt Nam “cho phép,” tầm vóc của thảm họa sẽ lớn hơn rất nhiều. Theo tính toán của mọt số chuyên gia, nếu Formosa xả nước thải đúng mức cho phép hiện tượng cá chết trắng biển có thể xảy ra từ Hà Tĩnh tới Cà Mau và khi dòng hải lưu Biển Ðông đổi chiều vào mùa Hè thì ô nhiễm có thể lan ngược đến vịnh Bắc Bộ. Nói cách khác, cá có thể chết trắng suốt 3,000 cây số bờ biển chạy dọc Việt Nam.

Cần lưu ý rằng, đây là một thảm họa đã được nhiều chuyên gia kinh tế và môi trường cảnh báo từ lâu. Cho đến nay, chính quyền Việt Nam vẫn chưa trả lời tại sao họ lại bất chấp các cảnh báo, ưu đãi cho Fomosa (tập đoàn vốn đã rất nổi tiếng trên toàn thế giới vì hủy diệt môi trường) hết sức khác thường để cuối cùng Formosa tạo ra thảm họa như thế và phải mất ít nhất là 50 năm nữa, vùng biển phía Bắc miền Trung mới có thể hồi phục như trước khi xảy ra thảm họa.

Những thắc mắc kiểu như, tại sao không giao khu vực Vũng Áng nơi có độ sâu, độ rộng thích hợp cho hải quân để tiếp nhận cả hàng không mẫu hạm, vì có núi cao che chắn, vì dễ tổ chức tiếp liệu nên giúp gia tăng khả năng phòng ngự và tấn công để phòng ngự vịnh Bắc bộ mà lại giao cho Formosa? Tại sao ngày 15 tháng 1 năm 2008, Formosa mới có thư từ Ðài Bắc gửi thủ tướng Việt Nam, trình bày về ý định xây dựng nhà máy thép tại Vũng Áng, thế nhưng ngày 16 tháng 1 năm 2008, ông Võ Kim Cự (lúc đó là phó chủ tịch tỉnh Hà Tĩnh, sau này là bí thư kiêm chủ tịch tỉnh Hà Tĩnh) đã biết có một lá thư như thế và gửi ngay “Tờ trình” đề nghị thủ tướng Việt Nam chấp nhận dự án của Formosa?

Tại sao theo luật, chính quyền các tỉnh chỉ được phép cho thuê đất trong 50 năm nhưng khi chính quyền tỉnh Hà Tĩnh ký hợp đồng cho Formosa sử dụng Vũng Áng đến 70 năm, tuy có nhiều người phản đối, ông Nguyễn Tấn Dũng – lúc đó là thủ tướng Việt Nam vẫn gật đầu?

Tại sao cho thuê đất 70 năm nhưng từ năm thứ 16 mới phải trả tiền thuê đất? Tại sao chỉ tính thuế thu nhập doanh nghiệp khi có thu nhập chịu thuế và tỷ lệ chỉ là 10% thay vì phải 25% như thông lệ?

Tại sao khi có thu nhập chịu thuế còn được miễn nộp thuế thu nhập doanh nghiệp trong 4 năm và trong 9 năm sau đó được giảm 50% tính trên tổng số thuế thu nhập doanh nghiệp phải nộp?…

Cho đến nay vẫn không được trả lời và tất nhiên không có ai bị xác định là phải chịu trách nhiệm.

Do áp lực của công chúng, ba tháng sau khi xảy ra thảm họa, chính quyền Việt Nam mới chính thức xác định, Formosa gây ra thảm họa môi trường ở khu vực phía Bắc miền Trung.

Trước đó, một số người đã từng khẳng định, ngay cả khi có đầy đủ bằng chứng cho thấy thảm họa cá chết trắng biển là vì các độc tố trong nước mà Formosa thải ra biển thì việc quy trách cho Formosa cũng không dễ dàng, bởi chắc chắn Formosa làm đúng theo các loại giấy phép mà chính quyền Việt Nam đã… cấp. Thẳng tay với Formosa sẽ mở ra con đường dẫn chính quyền Việt Nam đến trước các tổ chức tài phán quốc tế và gần như cầm chắc trách nhiệm phải bồi thường vì vi phạm những cam kết khi mời gọi đầu tư và mâu thuẫn với những giấy phép đã cấp cho Formosa, kể cả giấy phép cho xả nước thải ra biển.

Cần lưu ý là song song với việc xác định Formosa gây ra thảm họa, chính quyền Việt Nam công bố cả thỏa thuận giữa họ với Formosa, theo đó Formosa sẽ chi 500 triệu Mỹ kim bồi thường “toàn bộ thiệt hại.” Khoảng nửa tháng sau, báo chí Việt Nam cho biết, chính quyền Việt Nam hoàn lại cho Formosa khoản thuế tương đương 500 triệu Mỹ kim.

Phải chăng là vì “buộc” Formosa thì đuối lý (vì toàn bộ hoạt động của Formosa, kể cả xả nước thải ra biển là theo đúng những giấy phép mà chính mình đã cấp), còn “tha” cho Formosa thì không yên với dân nên chính quyền Việt Nam tạo ra “thỏa thuận” bồi thường 500 triệu Mỹ kim rồi lẳng lặng tự gánh trách nhiệm bồi thường thiệt hại?

Thắc mắc vừa kể chỉ là sự suy đoán dựa trên một chuỗi sự kiện. Trên thực tế, chính quyền Việt Nam đang sa lầy và sẽ lún sâu hơn do đơn phương thỏa thuận với Formosa về bồi thường thiệt hại quá… sớm! Chưa rõ tại sao chính quyền Việt Nam xác định, Formosa chỉ gây ra thiệt hại đối với môi trường, sinh hoạt, sinh kế của cư dân các tỉnh: Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên-Huế mà không ảnh hưởng đến Nghệ An (nên mới xảy ra chuyện giáo dân giáo xứ Phú Yên kiện đòi bồi thường thiệt hại).

Cũng chưa hiểu dựa trên cơ sở nào mà chính quyền Việt Nam xác định chỉ có ngư nghiệp và nông nghiệp bị thiệt hại, trong khi du lịch không được nhắc tới. Các doanh nghiệp hoạt động trong lĩnh vực du lịch, những cá nhân kiếm sống nhờ hoạt động du lịch đang đề cập đến việc phải được bồi thường thiệt hại, hỗ trợ vượt qua khó khăn vì thảm họa do Formosa gây ra như ngư dân và nông dân. Sở Du Lịch Hà Tĩnh vừa cho biết, doanh thu trực tiếp từ du lịch của tỉnh này giảm 90% so với cùng kỳ năm ngoái. Doanh thu của những doanh nghiệp cung cấp các dịch vụ phục vụ du lịch như khách sạn, nhà hàng, vận chuyển… cũng đã giảm 50%.

Sở Du Lịch tỉnh Quảng Bình thì ước đoán thiệt hại riêng với ngành du lịch của Quảng Bình là 1,900 tỉ đồng. Tương tự, đại diện Sở Du Lịch của tỉnh Quảng Trị loan báo, thiệt hại riêng với ngành du lịch ở Quảng Trị là 250 tỉ đồng. Ðại diện Sở Du Lịch của tỉnh Thừa Thiên-Huế thì xác nhận du lịch biển bị thiệt hại nhưng vì còn nhiều hình thái du lịch khác thay thế nên không thất thu.

Khoản bồi thường 500 triệu Mỹ kim càng ngày càng có vẻ nhỏ. Bởi chính quyền Việt Nam luôn luôn thiếu minh bạch nên chẳng có gì bảo đảm 500 triệu Mỹ kim đó đúng là từ Formosa chứ không phải là từ tiền thuế của dân chúng.

500 triệu Mỹ kim này không mua được nhân tâm và rõ ràng là là không thể an dân nhưng đáng ngạc nhiên là chính quyền Việt Nam vẫn xăng xái “nhận” để gánh vạ thay cho Formosa. (G.Ð)

Thứ Tư, 19 tháng 10, 2016

GIẢI NGHĨA CÁC DỮ LIỆU CỦA NHÀ BÁO HUY ĐỨC VIẾT VỀ ĐINH LA THĂNG

Bùi Quang Vơm:

Trích: “Nếu thực lòng muốn diệt tận gốc tham nhũng, các ông cần một nền tư pháp phi chính trị, một nền báo chí độc lập, một xã hội dân sự tích cực, và nếu có thể một hay nhiều đảng phái chính trị khác làm đối trọng và giám sát chất lượng cầm quyền của các ông”.
_____

Ngày 16/10/2016, nhà báo Huy Đức cho đăng tiếp bài thứ ba trong chuỗi bài về vụ án mà chúng ta xin mạn phép tạm đặt tên là “Vụ án Đinh La Thăng và đồng bọn”, khởi nguồn từ chiếc xe Lexus mang biển xanh chạy nghênh ngang trên lãnh thổ tỉnh Hậu Giang, mà khách thuê chiếc xe này là ông Trịnh Xuân Thanh, phó chủ tịch tỉnh, nguyên chủ tịch Hội đồng Quản trị Tổng công ty Xây lắp Dầu khí PVC, thủ phạm gây thất thoát 3.300 tỷ đồng, hiện đang lẩn trốn đâu đó tại châu Âu. Bài báo này có tựa NHỮNG “VINASHIN” CỦA ĐINH LA THĂNG, được trang Ba Sàm đăng lại.

Cũng như những bài báo trước, bài này đầy ắp các dữ liệu vừa có tính kỹ thuật, vừa có tính nghiệp vụ chuyên ngành, có thể gây khó khăn cho các bạn đọc phổ thông. Người viết bài này muốn dựa vào tư liệu của nhà báo Huy Đức, giải nghĩa thực chất cái Quy trình ăn cắp mà Đinh La Thăng và đồng bọn rất đông của hắn đã thực hiện như thế nào. Hy vọng từ việc này, bạn đọc có thể hiểu những gì Nguyễn Tấn Dũng cùng hệ thống của ông ta đã làm, và hiểu phần nào, số tài sản quốc gia mà bè lũ quan lại tham lam và táng tận lương tâm này đã tước đọat của Đất Nước và của người lao động ở cấp, mức nào.

Phải nói không sợ sai rằng, khi nhìn thấy một đống tiền khổng lồ nằm trong két Tập đoàn Dầu khí Việt Nam, thu được từ tiền lãi do giá dầu thô tăng vọt từ khoảng 45-50 đôla/ thùng năm 2005 lên 110 đôla một thùng năm 2006-2007 và đạt đỉnh 147,27 đôla/ thùng vào tháng 07/2008. Tiền lãi dồn lại sau khi nộp ngân sách và làm mọi nghĩa vụ, tăng vọt từ năm này sang năm khác, nằm chềnh ềnh trong két sắt PVN, là thứ tiền vô chủ, tiền của trời, đã làm Nguyễn Tấn Dũng tối mắt. Cần một người tài giỏi sổ sách kế toán để dựng hồ sơ tài chính giả, nhằm biển thủ tiền của nhà nước. Ông Dũng đã phát hiện ra Đinh La Thăng, gần 9 năm làm kế toán trưởng, 5 năm làm Tổng giám đốc và chủ tịch Hội đồng quản trị Tổng công Ty Sông Đà.

Có vẻ như duyên số tiền định.

Hai tên ăn cắp có hạng này gặp nhau. Và mọi việc đã xảy ra theo ý của ông ta. Sau 6 năm, từ khi ông Dũng bổ nhiệm ông Thăng làm Chủ tịch Hội đồng Quản trị Tập đoàn Dầu khí Việt Nam ngày 5/10/2005 tới khi rời Tập đoàn này để nhận chức bộ trưởng Bộ Giao thông vận tải ngày 3/08/2011, số tiền trong két Tập đoàn Dầu khí từ 7 tỷ đôla ban đầu, chỉ còn 1,9 tỷ đôla. Nếu cộng cả con số ước tính thu thêm trong khoảng 6 năm này là 4 tỷ đôla, thì số tiền bị biến mất khoảng 9 tỷ đô.

Số tiền này vào túi những ai, có trời biết, đất biết, và cái hệ thống của ông Dũng và ông Thăng biết. Hiện nay, ông Tô Lâm và ông Nguyễn Phú Trọng cũng đã biết một phần, qua lời khai của Vũ Đức Thuận và Phạm Tiến Đạt. Tất nhiên chỉ một phần.

Còn câu chuyện các VINASHIN mà Huy Đức nói tới, là một thủ đọan trong rất nhiều thủ đọan. Đây là chuyện dựng công ty ma, biến không thành có. Trong giới trộm cắp này, chúng gọi với nhau là chiến thuật “Mỡ nó rán nó” kết hợp với thuật “ném đá ao bèo”.

“Mỡ nó rán nó” còn được gọi là “tay không bắt giặc”. Nghĩa là thuật mua tài sản nhà nước hay tài sản công bằng tiền của nhà nước, tiền của công, cũng có nghĩa là tước quyền kiểm soát một công ty quốc doanh, trở thành cổ đông quyết định, Chủ tịch Hội đồng thành viên quản trị, nắm tỷ lệ cổ phiếu chi phối, rồi hàng tháng, hàng năm hưởng lợi nhuận chi theo cổ phần, mà không phải bỏ ra một xu, tước vũ khí bằng hai bàn tay không.

Chúng bắt đầu phép biến hoá đó như thế này: Bằng tiền thuộc quỹ đầu tư của Tập đoàn, chúng thành lập một công ty mới. Trong trường hợp mà Huy Đức nói là thành lập PVFC invest sau khi đẩy PVFC thành Tổng công ty Tài chính, trực tiếp quản lý và phân phối quỹ đầu tư của Tập Đoàn Dầu Khí Quốc Gia. PVFC Invest được PVFC rót 500 tỷ làm vốn điều lệ để đăng ký kinh doanh, nhưng Hội đồng Quản trị ma, trụ sở ma, chỉ có Tài khoản và số tiền trong tài khoản là thật, mã số thuế là thật. Công ty này không có hoạt động, chỉ có một việc là dùng số tiền do PVSC cấp, theo mưu của Đinh La Thăng, mua lại cổ phần của PVFC, tự nhiên biến số cổ phần này thành tài sản, nhưng thực chất là chuyển trả lại cho PVFC số tiền 500 tỷ để khép kín sổ sách của PVSC, thủ thuật ném đá ao bèo, xoá dấu vết lần 1. Coi như chưa hề có gì xảy ra. Nhưng với ngân hàng thì tiền vốn của PVFC Invest vẫn được bảo đảm bằng số cổ phiếu PVFC. Thế là tay không bắt giặc lần 1. Tiền của PVFC lại hoàn trả lại cho PVFC, nhưng PVFC invest tự nhiên có khoản tiền trên giấy bằng giá trị số cổ phiếu chiếm giữ của PVFC.

Sang bước thứ hai, công ty PVSC Invest làm đại hội công nhân viên chức ma. Ma, vì công ty chỉ có tên, mà không có bộ máy, không có trụ sở, không có hoạt động, và tất nhiên là chẳng có một mống nhân viên nào. Hội nghị công nhân viên chức tổ chức bán cổ phiếu ưu tiên cho cán bộ công nhân viên chức. Vì Quy định của luật là ưu tiên từ 10-22 % cổ phiếu cho cán bộ công nhân viên của chính công ty đang được cổ phần hoá. Công ty tự định giá cổ phiếu và lượng cổ phiếu phát hành. Số cổ phiếu tương đương sẽ bán cho cán bộ công nhân viên, nhưng là bán chịu, trả dần, công ty đứng ra cho vay và thanh toán tiền mua cổ phiếu cho công nhân viên. Trong trường hợp có công nhân viên thật, thì công nhân vẫn ký sổ thanh toán tiền và sổ nhận cổ phiếu, nhưng không phải bỏ tiền, chỉ là lập sổ cho kế toán, còn với công ty ma thì đơn giản, bộ máy tự làm ra mọi thứ chứng từ cần thiết. Bằng biên bản hội nghị công nhân viên chức, Tổng giám đốc ký lệnh giải ngân khoản tiền cho cán bộ công nhân viên vay. Nhưng ở trường hợp PVSC Invest này, làm gì có tiền, nên PVSC mẹ lại chuyển tiếp tiền 194 tỷ, nhưng bằng cách uỷ thác vốn từ các công ty khác.

Sau khi đã làm xong công việc bán chịu cho công nhân viên số cổ phiếu tương đương 22% giá trị, công ty công bố niêm yết giá cổ phiếu trên sàn giao dịch. Trong trường hợp có công nhân viên thật, công ty sẽ báo lỗ liên tiếp, khiến cổ phiếu tụt xuống hàng chục lần, gần như không còn giá trị. Việc này không khó vì thực chất công ty không có hoạt động, không có thu nhập, trong khi thuế vẫn phải đóng, các nghĩa vụ khác vẫn phải làm, báo lỗ liên tiếp, còn bớt đi được các khoản phải nộp. Cổ phiếu mất giá, công nhân không còn ham muốn đối với cổ phiếu, tiền vay thì vẫn phải trả theo giá ban đầu. Thế là Công đoàn và Đảng uỷ công ty họp đột xuất, quyết định giúp bù lỗ cho công nhân viên bằng cách mua lại nguyên giá. Công nhân không mất gì, vì thực chất mua bằng tiền vay của công ty, trường hợp vay một phần, thì được nhận phần đã bỏ tiền. Công nhân phấn khởi vì trút được món nợ thua lỗ, lại được nhận khống một khoản tiền. Như vậy, toàn bộ số cổ phiếu bán ra cho công nhân viên bây giờ nằm gọn trong tay lãnh đạo. Nếu là công ty ma, thì chẳng phải làm gì, sổ chuyển sổ, tiền di chuyển chỉ là di chuyển trên sổ sách.

Sau khi chiếm lại hết số cổ phiếu, một chiến dịch ngược chiều được phát động. Tổng công ty PVFC mẹ rót tiền xuống. Đây là khoản tăng cường vốn 647 tỷ. Một mặt làm giả như công ty phát triển và tăng tài sản, một mặt lập báo cáo tài chính với lợi nhuận ròng khổng lồ, dùng tiền của PVFC nộp lãi thu nhập, làm nghĩa vụ xã hội, đồng thời đánh trận giả, lập quân xanh quân đỏ, tạo dựng scandal, giành giật cổ phiếu, kích cho giá cổ phiếu tăng vọt. Khi tính toán cổ phiếu đã đạt đỉnh, có thể tăng hàng trăm lần so với mệnh giá, Công ty công bố bán ra một số cổ phiếu, thu lại số tiền đủ để lấp vào chỗ trống trong sổ sách. Nhưng bây giờ, 22% giá trị tài sản của công ty đã lọt vào tay ban lãnh đạo mà không phải bỏ ra một xu. Công ty ma, thì ban lãnh đạo là ma. Những con ma này có tên là Đinh La Thăng ở bên trên, ở trên nữa là Nguyễn Tấn Dũng, còn Trịnh Xuân Thanh ở bên dưới.

Chu trình tay không bắt giặc hoàn thành. Đó là chu trình biến của công thành của riêng, tài sản quốc gia thành tài sản cá nhân. Với cổ phần 15%, hàng năm, chủ nhân của nó được hưởng 15% lợi nhuận của công ty.

Sổ sách được lập lại, xoá hết những phát sinh trung gian, bèo lại lan ra lấp kín mặt ao. Mọi chuyện như chưa hề xảy ra bao giờ. Chu trình “ném đá ao bèo” kết thúc. Không thể tìm thấy dấu vết, nếu không phải là thành phần nằm trong dây tiết lộ, ngay cả khi bị lật tẩy, chứng cứ cũng không dễ dàng truy cứu được

Đến đây, các bạn có thể hiểu cái bộ mặt câng câng của Trịnh Xuân Thanh thách ông Trọng đưa hắn ra toà. Cho nên cũng có lý, khi mấy bà già đi chợ ghé tai nhau, “già đòn, non nhẽ, cứ cho đi tàu ngầm là ra hết”.

Đây chỉ là cách giải thích được tối giản hoá. Thực tế không diễn ra dễ dàng và chóng vánh như vậy. Phải ít nhất qua hai kỳ báo cáo tài chính, nghĩa là hai năm. Nhưng với cách hiểu đơn giản này, chúng ta hãy thử hình dung. Trong gần 9 tỷ tiền vốn được huy động vào đầu tư của Tập đoàn Dầu khí Việt Nam, trong mấy năm Đinh La Thăng làm Chủ Tài khoản, nếu tính khoảng 70% số tài sản này chuyển thành tài sản các công ty cổ phần, và cổ phần mà ông Thăng chiếm được là 10% (theo thực tế quan sát được, phần của chủ tịch Hội đồng quản trị, tức là chủ tài khoản, không bao giờ thấp hơn 15%), thì lượng tài sản mà ông Thăng tham gia làm chủ là 9*0,7= 6,3 tỷ đôla. Nếu lợi nhuận bình quân chỉ tính 5 % vốn, là 6,3*0,05= 0,32 tỷ, lợi tức hàng năm ông thu được là 0,32*0,1 = 0,032 tỷ đô, tức là 32 triệu đôla/năm = 640 tỷ vnđ/năm. Nếu tính cho một người có thu nhập 5 triệu vnđ/tháng, thì riêng cái khoản này, đã bằng 10.000 người làm việc trong 1 năm. Con số này cho ta hình dung mức độ tội các mà những kẻ như Thăng, Dũng đã làm.

Tất nhiên những phép tính này chỉ có ý nghĩa giúp chúng ta hình dung sự việc có thêm chút định lượng. Người ta truyền tai nhau là ông Thăng giàu nhất Việt Nam bây giờ, có thể, nhưng theo ý kiến của riêng tôi ông Dũng mới thực là người giàu nhất. Ông Dũng có thâm niên làm chủ tài sản quốc gia lâu hơn, và giá trị tổng tài sản mà ông Dũng quản trị lớn hơn gấp hàng chục lần.

Tuy nhiên, ở bài viết này chúng ta đang chỉ cố hiểu một phần những dữ liệu mà nhà báo Huy Đức đưa ra.

Và nếu hỏi Huy Đức lấy ở đâu ra những dữ liệu ấy. Nếu là việc tự điều tra thì Huy Đức có thể điều tra ở đâu, nếu phải lần theo từng vết, thì một mình, Huy Đức chắc chắn phải mất vài năm, mà tìm như thế nào, khi thực chất nó xảy ra như chúng ta đã chỉ ra trên đây, đó là thuật ném đá ao bèo, không ở đâu còn để lại dấu vết. Nó chỉ bị lộ từ chính người trong cuộc.

Suy ra, Huy Đức phải được một ai đó cung cấp. Nhưng ai đó là ai. Không thể là Vũ Đức Thuận, nguyên là Tổng Giám đốc, hay Phạm Tiến Đạt, nguyên kế toán trưởng của Tổng Công ty Xây lắp Dầu khí PVC, Huy Đức không có cơ hội để tiếp cận và lấy lời khai của một trong bốn tội phạm tạm giam trong điều kiện đặc biệt và cách ly với nhau. Chỉ còn một khả năng là Huy Đức được người của chính quyền cung cấp. Một thông điệp của ông Trọng hoặc của cánh ông Trọng qua Huy Đức, gửi đến ông Thăng rằng, “trong trại giam, người ta đã khai hết, nhận hết, đầu hàng hay tuyên chiến, tuỳ ông”.

Nếu những phán đoán như trên là có lý, thì sẽ xảy ra hai khả năng.

– Ông Thăng đầu hàng vô điều kiện. Tất cả các sổ tài khoản, các cổ phiếu sẽ được tập hợp lại hoàn trả cho Bộ Chính trị. Ông Thăng sẽ vẫn tiếp tục làm bí thư Sài Gòn, và một thứ bệnh tật nào đấy sẽ chuẩn bị được phát hiện từ bây giờ, chờ một phiên họp bất thường của TW, ông Thăng sẽ xin rút vì lý do sức khoẻ, và “biến” về làm người “tử tế”.

– Ông Thăng tin vào sự hoàn thiện bất khả khai thác của thuật “ném đá ao bèo”, thách đố Bộ Chính trị theo kiểu Trịnh Xuân Thanh làm mới đây. Sẽ phải diễn ra trò đối chất giữa ông Đinh La Thăng và bốn vị nguyên lãnh đạo PVC. Trong trường hợp này, sự khuất phục hoàn toàn của ít nhất một trong bốn vị đang tạm giam là tối cần thiết. Và quyết tâm bắt Trịnh Xuân Thanh sẽ được nhân lên nhiều lần. Nhưng rất có khả năng hệ thống ông Dũng và tay chân trực tiếp của Đinh La Thăng sẽ phản công để làm áp lực. Phản công như thế nào khó mà lường được, nhưng có lẽ chỉ dừng ở mức đe doạ an ninh của cá nhân ông Trọng. Làm như vụ Nguyễn Bá Thanh nhiễm thạch tín cực mạnh, hoặc là tay súng ẩn danh thứ tư trong vụ Yên Bái. Ông Dũng hay cả ông Dũng lẫn ông Thăng không có lực lượng sẵn sàng để làm những việc lớn hơn hoặc dẫn đến việc buộc phải đi xa hơn.

Bằng Hội nghị TW 4 khoá XII vừa kết thúc “tốt đẹp” ngày 14/10, ông Trọng vừa ra lệnh tổng động viên, vừa ra lệnh thiết quân luật, mục đích là uy hiếp, khủng bố đối phương, giống như việc diễn tập của 5.200 cảnh sát cơ động có xe tăng yểm trợ, trước ngày diễn ra Đại hội XII hôm 9/01/2016vậy.

Tuy vậy, Ông Trọng có đánh thắng ông Thăng hay ông Dũng, thì rồi việc đâu lại vào đấy. Không có Thăng hay Dũng này, thì có Thăng hay Dũng khác. Vì khi còn điều 4 thì những kẻ giống như Thăng hay Dũng còn sinh ra, chỉ có khác là tinh quái hơn. Bản thân ông Trọng, ông Đinh Thế Huynh, ông Tô Lâm đều chưa kinh qua quản lý, các ông còn phải vất vả.

Sau ông Thăng, người kế tiếp phải tính đến là ông Hoàng Trung Hải, rồi đến ông Nguyễn Văn Bình. Còn ông Trần Đại Quang và ông Nguyễn Xuân Phúc thì có lẽ không còn đến lượt ông Trọng nữa.

Nếu thực lòng muốn diệt tận gốc tham nhũng, các ông cần một nền tư pháp phi chính trị, một nền báo chí độc lập, một xã hội dân sự tích cực, và nếu có thể một hay nhiều đảng phái chính trị khác làm đối trọng và giám sát chất lượng cầm quyền của các ông.

https://anhbasam.wordpress.com/…/10-492-giai-nghia-cac-du-…/ Hà HoàngSuong Quynh Thùy Linh


10.492. GIẢI NGHĨA CÁC DỮ LIỆU CỦA NHÀ BÁO HUY ĐỨC VIẾT VỀ ĐINH LA THĂNG
“Nếu thực lòng muốn diệt tận gốc tham nhũng, các ông cần một nền tư pháp phi chính trị, một nền báo chí độc lập, một xã hội dân sự tích cực, và nếu có thể một …
ANHBASAM.WORDPRESS.COM